"Hahaha, dù cho bản lĩnh của mày có lợi hại đến đâu thì cũng là người trần mắt thịt, có thể chống lại súng lục sao?"
Nhìn cảnh tượng này, rốt cuộc Từ Trí cũng bật cười ha hả:
"Lại còn để tao mời anh Báo qua đây, có khác gì mày tự tìm đường chết không?"
Trên mặt Hoàng Báo cũng lộ ra nụ cười hung ác.
Mà ngay lúc đó, Ngô Xuyên đã nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ đứng ngoài cửa sổ trước Lâm Hàn một bước.
"Anh Hàn!"
Anh ta hét lên, không chút do dự vọt về phía Lâm Hàn, còn Lâm Hàn lúc này lại không để ý đến.
Người đàn ông kia giơ súng lên.
Pằng!
Tiếng súng vang lên!
Ngô Xuyên lao đến sau lưng Lâm Hàn trong tích tắc.
Anh ta đẩy mạnh Lâm Hàn ra, làm Lâm Hàn té sang một bên.
Vù!
Viên đạn kia bắn vào vai trái của Ngô Xuyên.
Phụt!
Máu bắn tung toé.
"Ư!"
Loading...
Ngô Xuyên hít sâu, cảm giác đau đớn không ngừng truyền đến từ tay trái.
Đặc biệt là ở vết thương, cảm giác cơ thịt bị xé rách, mạch máu đứt đoạn làm anh ta đau đến toát mồ hôi nhễ nhại, cả người run lẩy bẩy.
"Ồ? Vậy mà có thằng dám đỡ phát súng kia cho nó!"
Hoàng Báo hơi bất ngờ, nhưng rồi lại mỉm cười độc địa.
Đỡ xong phát súng kia thì sao, súng của ông ta cũng không chỉ có một viên đạn, chỉ là để cho Lâm Hàn chết chậm hơn chút thôi.
Quả nhiên, người đàn ông đứng ngoài cửa sổ lại giơ súng lên nhắm vào Lâm Hàn.
Ò e ò e!
Bỗng dưng tiếng còi xe cảnh sát hú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637380/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.