“Anh Hàn, anh yên tâm đi, tôi sẽ dốc toàn bộ sức mình vì công việc”, Ngô Xuyên bảo đảm.
Lâm Hàn gật đầu.
Sau khi rời khỏi khu Bành Hộ, Lâm Hàn bắt một chiếc xe quay về núi Vân Mộng.
Trời đã về trưa.
Về đến nhà, anh phát hiện phòng khách bỗng có rất nhiều đồ gia dụng và đồ trang trí.
Có bàn uống nước, kệ để tivi, bình hoa, trên tường bên cạnh ảnh cưới có treo một bức tranh phong cảnh, phía dưới có đặt một đóa hoa cúc màu xanh.
Lâm Hàn hơi nhíu mày, những món đồ trang trí này đã làm loạn hết phong cách lãng mạn, ấm áp ban đầu của căn nhà, toàn bộ phòng khách bỗng chẳng ra đâu vào đâu.
“Ái dà, ra ngoài lượn một vòng xong về rồi đấy hả?”
Dương Cảnh Đào đang ngồi trên ghế sofa, uống trà, nhìn thấy Lâm Hàn, ánh mắt ông ta bỗng trở nên khinh bỉ: “Đúng là loại chỉ biết ăn rồi chờ chết, cả ngày không làm gì, vừa sáng ngày ra đã ra ngoài đi chơi với mấy thằng lười biếng”.
“Bố, mấy món đồ gia dụng và trang trí này là sao thế?”, Lâm Hàn mặt lạnh như băng, cất tiếng hỏi.
“Cậu nói mấy đồ trang trí này?”
Dương Cảnh Đào ngồi vắt chéo hai chân, rung đùi, vô cùng vênh váo: “Thế nào, có phải tôi đã trang trí cho cái phòng khách này rất có phong vị cổ xưa, trông rất nhã nhặn không? Tôi vừa mua mấy món đồ này từ trung tâm thương mại đó. Tôi không phải là cậu, tôi về hưu rồi, mỗi ngày phải kiếm chút việc để làm. Chứ đâu như ai kia, còn trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637363/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.