“Chuyện gì mà ầm ĩ vậy, không thấy tao với anh Xuyên đang ăn cơm hả?”, Lý Minh nhíu mày.
Cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Thạch đứng trước cửa, sợ hãi nói:
“Anh Minh, dưới lầu có một thằng nhóc đang động tay động chân với tụi em, các anh em đều bị nó đánh bị thương”.
Ầm!
Lý Minh đập mạnh tay xuống bàn, tức giận nói:
“Thằng nhóc nào lại không biết trời cao đất dày như vậy, dám đánh người của tao”.
Gã ta đứng dậy, mỉm cười với Ngô Xuyên nói:
“Anh Xuyên, anh cứ ăn trước đi, tôi xuống dưới lầu xử lí chút việc rồi quay lại ngay”.
“Đi đi!”, Ngô Xuyên lại uống một ngụm rượu.
“Được!”
Lý Minh gật đầu, bước nhanh xuống lầu, nhìn thấy tất cả đàn em đều bị thương, nằm trên đất rên rỉ, trong mắt gã bừng bừng phẫn nộ, toả ra một luồng khí lạnh.
“Anh Minh, chính là hắn đã làm tụi em bị thương”, Tiểu Thạch chỉ vào Lâm Hàn.
“Nhóc con, quỳ xuống!”
Lý Minh lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:
“Tâm trạng tao bây giờ rất tốt, mày chỉ cần lạy các anh em của tao 3 lạy, việc này coi như bỏ qua”.
Những đàn em này tỏ ý bất mãn.
“Anh Minh, sao có thể như thế được!”
“Đúng vậy, lạy 3 cái, vậy quá hời cho thằng nhóc đó rồi!”
“Em không cần hắn lạy, chặt hai tay của hắn là được rồi!”
“Đúng đó, không thể nhẫn nhịn được, phải chặt hai tay của hắn đi!”
“Bảo hắn lạy thật quá dễ dàng cho hắn rồi!”
Loading...
Mấy tên đàn em thay nhau nói, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Hàn.
“Tao là đại ca hay tụi mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637357/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.