"Chú hai", Lâm Hàn học theo Dương Lệ chào một tiếng.
"Ừ, tốt, lễ phép!"
Trần Đại Cường mặt mày hớn hở, rút một điếu ChungHwa ra đưa tới trước mặt Lâm Hàn.
"Tới đây, hút một điếu, nhóc con làm ở chỗ nào thế?"
"Đại Cường, chú đừng có phát thuốc cho cậu ta".
Trần Diễm Diễm mở miệng: "Lâm Hàn kia là một thằng vô dụng thất nghiệp không có việc làm, mỗi ngày ở nhà ăn no chờ chết, còn muốn Tiểu Lệ nuôi, sao xứng hút ChungHwa?"
"Không có việc làm?", Trần Đại Cường sửng sốt: "Diễm Diễm, chị không lừa em đó chứ? Xã hội ngày nay mà còn người trẻ tuổi không có việc làm ư?"
"Tôi lừa chú làm gì!"
Trần Diễm Diễm nói: "Cậu ta làm gì có việc, đừng đưa thuốc lá cho cậu ta! Tôi dẫn lại đây chỉ là để ăn ké thôi, sắp tới, tôi sẽ bảo Tiểu Lệ ly hôn với cậu ta! Tiểu Lệ của chúng ta gả cho tên vô dụng kia quả thật như bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu vậy!"
"Sắp ly hôn thì chẳng liên quan gì tới chúng tôi rồi!"
Nụ cười trên môi Trần Đại Cường chợt tắt, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, cất điếu ChungHwa đi, nhìn Lâm Hàn, lạnh lùng nói:
"Ăn ké thì ăn ké, dù sao cũng là vợ chồng với Tiểu Lệ một đoạn thời gian, có điều, ăn xong cút lẹ đi".
Sau đó, Trần Đại Cường dẫn ba người vào khách sạn.
Trên bàn cơm, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cùng một số họ hàng đã đến từ sớm.
"Ha ha, có xe mà còn muốn mẹ đi đón, đúng là nhõng nhẽo ghê, không thể tự lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637339/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.