Chiếc Rolls Royce kia đương nhiên là của Phùng Thạch rồi.
"Ai đó!"
Một tiếng quát lạnh vang lên, có hai người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen bước ra từ trong biệt thự, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt lạnh lùng rồi tiến gần về phía anh.
"Nhóc con, đây là biệt thự tư nhân, không được đỗ xe, biết điều thì lái ra chỗ khác".
"Anh giúp tôi chuyển lời cho Phùng Thạch, có người tìm ông ta".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói, bây giờ là nửa đêm, anh vẫn còn ngái ngủ, cũng không muốn ra tay lắm.
"Tìm ông chủ bọn tao?"
Hai người có chút ngạc nhiên, một người trong bọn họ nhếch mép nói:
"Nhóc con, ai cho mày gọi thẳng tên ông chủ bọn tao hả?"
"Mày nghĩ mày là ai? Nửa đêm còn muốn gặp ông chủ bọn tao, cũng tai to mặt lớn quá nhỉ!"
Người còn lại rút một cái dùi cui điện dài ra, gõ gõ trên tay.
"Cút ngay và luôn, ông chủ bọn tao đang vui vẻ, không rảnh để ý mày đâu!"
"Muốn tìm thì sáng ngày mai quay lại! Giỡn mặt à, thứ cắc ké mà hơn nửa đêm cũng có thể đến tìm ông chủ bọn tao sao!"
Hai tên vệ sĩ vừa dứt lời, Lâm Hàn liền đẩy cửa xe ra.
Rầm!
Cửa xe đập vào người hai tên vệ sĩ, làm bọn họ bật ngửa về sau.
"Chậc chậc, cửa xe này cũng bền ghê", Lâm Hàn chậc lưỡi, nói.
Hai tên vệ sĩ kia lồm cồm bò dậy từ dưới đất, khởi động dùi cui điện.
Tè tè tè!
Bên ngoài dùi cui điện bao trùm một dòng điện màu xanh.
"Thằng nhãi ranh, là mày tự làm tự chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637331/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.