“Lâm Hàn, anh bị điếc à, không nghe thấy tôi nói gì sao?”
Phát hiện ra mình bị ngó lơ, Trần Tùng nổi giận đùng đùng.
Cậu ta bước lên phía trước, kéo cánh tay Lâm Hàn, muốn kéo anh đứng dậy.
“Hửm?”
Trần Tùng dùng hết sức lực nhưng cậu ta phát hiện ra Lâm Hàn không hề nhúc nhích, như bị ghim trên ghế vậy.
“Tiểu Tùng, con nhè nhẹ cái tay thôi, kéo nó ngã xuống nền đất chắc thằng vô dụng này sẽ bắt vạ chúng ta đấy, đến lúc ấy còn phải đền tiền!”, Trần Đại Lâm nhắc nhở.
“Được rồi được rồi, chuyện nhỏ nhặt thế này, đừng so đo nữa, cứ ăn cơm trước đã”, Vương Vi Dân lên tiếng.
Nhưng ánh mắt của ông ta đảo về phía Lâm Hàn, gương mặt thoáng hiện vẻ trầm tư, dường như đang suy đoán gì đó.
Lâm Hàn cũng nhìn về phía Vương Vi Dân, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khó hiểu.
Nụ cười này khiến đồng tử của Vương Vi Dân co rụt lại, toàn thân run rẩy, loáng thoáng nhận ra suy đoán của mình là đúng.
“Giám đốc Vương, nào nào nào, ngồi vào ghế chủ tọa, vị trí này vẫn luôn để lại cho ông đó!”, Trần Đại Lâm mời gọi.
Vương Vi Dân trải qua quá nhiều phong ba bão táp, dù trong lòng chấn động đến đâu thì trên gương mặt vẫn không hề lộ rõ biểu cảm. Ông ta ngồi lên ghế chủ tọa, mỉm cười ôn hòa:
“Mọi người ăn cơm thôi!”
Đám đông lại khai tiệc thêm lần nữa.
“Hừ, Lâm Hàn, để anh ăn chực miễn phí thêm bữa cơm nữa!”, Trần Tùng lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hàn:
“Từ nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637320/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.