Lúc này, do tác dụng của thuốc, toàn thân ông ta vô lực, nhưng vẫn còn chút ý thức.
Khi nhìn thấy một tên đàn em đang bê hòn đá đến, cơ thể theo bản năng co rúm lại.
“Cậu… Cậu làm gì đấy…”
“Làm gì à? Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông định ném tôi xuống sông cho cá ăn nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, ném ông xuống dưới đó thì tốt hơn.”
Lâm Hàn cười nhìn Lưu Hạo nhưng nụ cười này lại đầy tàn nhẫn và lạnh lùng.
Lưu Hạo đột nhiên kinh hãi: "Cậu... Muốn giết tôi?"
“Không thể nào, cậu không dám giết tôi! Nếu cậu giết tôi thì người đứng sau tôi sẽ báo thù cho tôi!”
Ông ta lại nhìn Trần Vô Cực.
“Trần Vô Cực…Là ông giúp Lâm Hàn chống lưng đúng không? Tại sao ông lại giúp Lâm Hàn? Ông không biết người đứng đằng sau tôi sao?”
“Ông giúp Lâm Hàn chống lưng, kết cục của ông sẽ rất thảm”.
“Chống lưng?”, Trần Vô Cực lắc đầu: “Tôi không phải đang chống lưng cho cậu chủ Lâm mà tôi đang làm việc cho cậu ấy. Nếu nói người đứng sau thì tôi cũng có người đứng sau, đó chính là cậu chủ Lâm.”
“Không thể nào!”
Đồng tử Lưu Hạo co rút lại.
Lâm Hàn này sao có thể xứng làm người đứng sau Trần Vô Cực chứ?
Trần Vô Cực là ai, ông lớn của cả giới thương nhân và xã hội đen ở thành phố Đông Hải này.
Lâm Hàn này có thân phận như thế nào?
Lưu Hạo nhìn Lâm Hàn với ánh mắt không hiểu, kinh ngạc, khó tin.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, trói chặt vào rồi ném xuống sông đi”.
Loading...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637315/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.