"Bố, chị cả, anh rể, bây giờ con sẽ nói rõ với mọi người".
Ánh mắt của Dương Lệ rất lạnh lùng, giọng nói không mang theo một chút tình cảm nào hết: "Lâm Hàn là chồng con, anh ấy không phải đồ vô dụng, con mong mọi người ăn nói chú ý một chút!"
"Không phải đồ vô dụng? Cậu ta có điểm nào không phải đồ vô dụng? Suốt ngày ngồi nhà ăn không ngồi rồi", Dương Duyệt bĩu môi.
Dương Lệ lại nói tiếp: "Tiếp đó, bất kể lãnh đạo của Nhân Phàm có nói là không hợp tác với công ty của anh rể hay không..."
"Thì Dương Lệ này, tổng phụ trách dự án cải tạo khu Bành Hộ cũng chốt lại một câu, anh rể Triệu Tứ Hải đừng mong kiếm chác được gì từ dự án khu Bành Hộ! Mọi người nói con không biết nghĩ cho gia đình cũng được, nói con ích kỷ cũng được, tóm lại là con lên tiếng rồi đó!"
Dứt lời, cả bàn ăn chìm vào yên tĩnh, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Dương Lệ, mang theo sự kinh ngạc.
"Chồng à, chúng ta đi!"
Dương Lệ kéo tay Lâm Hàn đi ra ngoài.
Một lúc sau, mọi người trong phòng mới hoàn hồn lại.
"Làm xằng làm bậy!"
Dương Cảnh Đào đập bàn một cái, quát vọng ra ngoài với vẻ mặt vô cùng giận dữ:
"Dương Lệ, tao vất vả nuôi mày khôn lớn để mày đối xử với tao như thế hay sao?! Mày không thèm nghe lời tao nữa đúng không?!"
"Vì một thằng ăn hại mà mày định chống đối tao hả?!"
Dương Duyệt cũng cười nhạo một tiếng:
"Không cho thì thôi, làm như Tứ Hải nhà tao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637300/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.