“Bây giờ là xã hội pháp trị, anh dựa vào đâu mà dám đánh người?”, người phụ nữ lớn giọng quát tháo, sau đó lại gào thét lên:
“Ối giời ơi, đánh người rồi! Mọi người đến đây xem đi!”
Thời điểm này có không ít người đang đi dạo, hóng mát, nghe thấy bên này ồn ào thì vây xem xung quanh.
“Chính là anh ta, đánh chết chó của tôi, bây giờ còn đánh người!”, người phụ nữ chỉ vào Lâm Hàn, giống như người đàn bà chanh chua đang ngoác mồm ra chửi đổng:
“Mọi người nhanh đến đây mà xem, anh ta dựa vào cái gì mà đánh tôi! Hu hu hu…”
Cô ta cứ nói mãi, cuối cùng thì không nhịn được khóc oà lên, nhìn điệu bộ như chịu ấm ức.
“Nhóc con, đánh người là không đúng rồi!”
“Đúng vậy, dù có hiểu lầm cũng không nên đánh người!”
Mấy ông bà già nói với Lâm Hàn.
“Người nhà này dắt chó không cầm xích, khiến nó suýt cắn vợ tôi, còn nói một mạng đổi một mạng, người không bằng chó. Mọi người nói xem chồng tôi có nên đánh cô ta hay không?”, Dương Lệ đứng ra, tức giận nói.
“Có chuyện như vậy à?”
Những người đứng xem sửng sốt.
“Tôi nhớ ra rồi. Cô gái này thường dắt chó không cầm xích. Hai ngày trước còn có người khuyên cô ta phải dùng dây xích vào, nhưng lại bị cô gái này chế giễu một trận, nói cái gì mà có tiền, cắn thì cắn! Đền là được!”
Một bác gái lên tiếng.
“Người không bằng chó. Câu nói này hơi nặng lời rồi!”
“Đúng vậy!”
“Nhóc con này không giống người có tiền, nhưng cũng không thể bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637290/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.