“Vâng, anh Sơn!”
Vương Hổ cúi đầu nói nhưng trong lòng lại hận Mặt Sẹo muốn chết.
Đối với hắn điều này chính là tai bay vạ gió, giờ thì hay rồi, bởi vì đám đàn em đắc tội với người ta nên bị lấy đi một nửa tài sản.
Hắn quan sát thật kỹ Lâm Hàn. Cậu thanh niên trước mặt rõ là gầy yếu nhưng trên người lại có một loại khí chất không thể giải thích.
“Người này tuổi không lớn lắm, sao có thể thành ân nhân cứu mạng của anh Cực được?”, Vương Hổ thầm hỏi.
“Cậu chủ Lâm, trong chuyện này, cậu có hài lòng với cách xử lý như thế không?”, Sơn hỏi.
Lâm Hàn gật đầu.
“Vậy thì được rồi”, Sơn thở phào, chỉ cái valy ở cạnh tường: “Cậu chủ Lâm, hai mươi triệu ở trong cái valy này, một triệu đó của Mặt Sẹo, tôi sẽ bảo hắn chuyển vào tài khoản của cậu”.
“Không cần, chuyển cho Ngô Xuyên”, Lâm Hàn cất giọng.
Một triệu, đối với Lâm Hàn mà nói chỉ là một con số nhỏ.
Một triệu này cho Ngô Xuyên, không phải Lâm Hàn trọng nghĩa khinh tài mà cảm thấy tính cách của Ngô Xuyên khá tốt, sau này, không chừng sẽ có việc dùng tới.
Có được một triệu này, ít nhất thì Ngô Xuyên và ông Ngô không phải sống ở khu ổ chuột bẩn thỉu và nhếch nhác đó nữa.
Khoản tiền này đã đủ để mua một căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố Đông Hải.
“Được!”, Sơn cúi đầu, ra lệnh cho Mặt Sẹo chuyển tiền.
Không lâu sau, điện thoại của Ngô Xuyên nhận được tin nhắn báo cộng một triệu vào tài khoản.
Ngô Xuyên mở to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637288/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.