"Tôi có một đứa cháu trai cũng trạc tuổi cậu".
Ông già nói: "Nhưng thằng nhóc đó không ngoan ngoãn và lanh lợi như cậu, ngày nào nó cũng chỉ biết ăn rồi đi cá độ, nhưng đêm nào nó cũng phải về ăn cơm tôi nấu. Bây giờ tôi phải nằm viện, không có cách nào để nấu bữa tối cho nó nữa".
Lâm Hàn yên lặng lắng nghe.
"Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi về nhà thông báo cho cháu trai tôi rằng tối nay không nấu được cho nó ăn, khụ khụ khụ".
“Được, ông cho tôi địa chỉ đi”, Lâm Hàn gật đầu, chuyện này đối với anh mà nói cũng không tính là chuyện gì khó khăn.
"Được rồi, địa chỉ là..."
Sau khi có được địa chỉ, Lâm Hàn rời khỏi bệnh viện và bắt một chiếc taxi.
Sau nửa tiếng, anh đã đến nơi cần đến.
Đây là một khu phố tồi tàn ở thành phố Đông Hải. Lối vào ngang qua một mảng tường xám xịt, những tòa nhà thấp lẹt đẹt và cũ kỹ. Mấy tòa nhà này có khả năng chống động đất, chống cháy và chống lũ cực kỳ kém. Một khi có thiên tai thì những người sống trong đó sẽ vô cùng nguy hiểm.
"Không khác gì một khu ổ chuột".
Lâm Hàn bắt đầu tìm kiếm theo địa chỉ mình có.
Mùi cống rãnh xộc lên mũi, mặt đất dưới chân gập ghềnh, nhà cửa được quy hoạch lộn xộn nên nhiều đoạn đường bị cụt, đám trẻ con chơi đùa bên đường cũng gầy guộc, suy dinh dưỡng.
Lâm Hàn không ngờ rằng tại thành phố Đông Hải vẫn còn một nơi nghèo nàn như vậy.
"Số 34 hẻm Tây Hải".
Lâm Hàn đã tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637279/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.