Trình Kiêu nhìn thấy tin nhắn trên màn hình điện thoại, lập tức vội vàng trở về.
Nhưng lúc anh chạy tới nhà Điểm Hương, người một nhà Điểm Hương đã không ở đó.
Thần thức của Trình Kiêu phóng ra cố gắng tìm kiếm trong phạm vi lớn nhất, dùng bí pháp truy tìm khí tức Điểm Hương, một đường đuổi theo tới nơi này.
Cuối cùng đã đi tới vào lúc mấu chốt.
Vẻ mặt Đao Ba Cường đột nhiên trở nên vui mừng: "Anh Trình!"
"Cám ơn trời đất, anh cuối cùng đã về!"
Điểm Thế Dạ nhìn về Trình Kiêu chậm rãi đi tới, giống như là người sắp chết đuổi nắm bắt được một cây rơm rạ cuối cùng, lo lắng hô to: "Trình Kiêu, mau cứu Điểm Hương!"
Tân Gia Lạc bỗng nhiên run lên trong lòng, thấy thân ảnh thon gầy của Trình Kiêu kia, trong lòng vậy mà dâng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt.
Tựa hồ, đây vốn không phải là Trình Kiêu, mà là ác quỷ chạy đến để lấy mạng hắn ta từ Địa Ngục.
Cung Húc cũng cảm nhận được sau lưng phát lạnh, nhưng anh ta không tin tà.
"Cậu chính là Trình Kiêu?"
Cung Húc nhìn Trình Kiêu chậm rãi đi tới, vẻ mặt khinh miệt hỏi.
Điểm Hương vội vàng thò đầu ra từ trong xe, mừng rỡ kêu lên: "Anh Trình Kiêu, anh rốt cuộc đã đến!"
Trình Kiêu áy náy nhìn Điểm Hương, nói: "Thật xin lỗi, không có kịp thời nhìn thấy tin nhắn của em, làm cho em sợ hãi!"
Điểm Hương xuống xe, vẻ mặt ôn nhu nhìn Trình Kiêu, nói: "Không có gì, anh Trình Kiêu có thể đến là được!"
Cung Húc nhìn mà khó chịu, âm dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-dung-la-tien-ton/476424/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.