Chương trước
Chương sau
Trình Kiêu không để ý đến Lỗ Thủy Sinh, với anh mà nói Lỗ Thủy Sinh chính là một con giun dế, tiện tay liền có thể bóp chết, mấu chốt còn phải xem chị Lạc Lạc có hài lòng hay không.
"Chị Lạc Lạc, chị cảm thấy thế nào?"
Chị Lạc Lạc hít một hơi thật sâu, hôm nay Trình Kiêu cho cô ta một bất ngờ và rung động thực sự quá lớn.
Cho tới bây giờ, cô ta còn có loại ảo giác như mình vẫn đang nằm mơ
Có điều cô ta ép buộc mình trấn định, nhìn qua Lỗ Thủy Sinh đang đầy mặt cầu xin, cô ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.
Chị Lạc Lạc nhìn Trình Kiêu, lộ ra mỉm cười cảm kích, nói câu: "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!"
Lỗ Thủy Sinh như nghe được tiếng trời êm tai nhất trên thế giới, thần kinh căng thẳng rốt cục thoáng buông lỏng.
Lúc trước hắn ta đuổi tận giết tuyệt với chị Lạc Lạc, vốn cho rằng chị Lạc Lạc lần này sẽ lấy đạo của người, trả lại cho người, không nghĩ tới chị Lạc Lạc vậy mà lấy ơn báo oán!
Cái này khiến người như Lỗ Thủy Sinh hành tẩu giang hồ mấy chục năm đều thực tình bội phục.
"Chị Lạc Lạc, đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Sau này có gì cứ sai bảo tôi, chị cứ việc phân công!" Lỗ Thủy Sinh cảm kích, mặt đều đỏ lên.
A Phong chắp tay hành lễ với Trình Kiêu: "Anh Trình, ngài còn có gì phân phó sao?"
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Sau này nơi đây, không được để ai tới gây sự."
"Anh Trình yên tâm, chuyện này bao trên người của tôi!" A Phong tự tin nói, thân là thân tín Mã đại lão, chăm sóc một quán bar với hắn ta mà nói, chỉ là một việc nhỏ.
"Không sao rồi, các anh đi thôi, đừng ảnh hưởng chị Lạc Lạc làm ăn." Trình Kiêu giống xua đuổi con ruồi nói.
A Phong một đầu vạch đen, Anh Trình đây đúng là qua cầu rút ván!
Có điều coi như Trình Kiêu qua sông đoạn cầu, A Phong cũng không dám có oán hận nửa câu.
"Vâng!"
"Tất cả mọi người, lập tức rời đi nơi này!"
Sau đó, A Phong lưu lại một thẻ ngân hàng: "Anh Trình, trong thẻ này là bồi thường của Lỗ Thủy Sinh với quán bar, xin ngài nhận lấy, không thì hắn ta sẽ ngủ không yên!"
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Để xuống đi!"
"Vâng!" A Phong hai tay đặt tấm thẻ ở trên quầy bar, gấp gáp dẫn người rời đi.
Hơn hai mươi người, chớp mắt đi sạch sẽ.
Sau khi những người kia đi, trong quán bar bỗng nhiên bộc phát ra một trận reo hò!
"A, Trình Kiêu, cậu quá lợi hại!"
"Trình Kiêu, cậu sao quen biết Mã đại lão?"
Những nhân viên phục vụ trong quán bar khác, bất luận nhân viên cũ, hay là nhân viên mới tới, đều coi Trình Kiêu như thần tượng.
Đây chính là kịch bản trai nghèo biến cường của hiện thực!
Quá bùng nổ, quá kích thích cơ mà!
Chị Lạc Lạc nhìn Trình Kiêu, ánh mắt phức tạp nói: "Trình Kiêu, cậu đi theo tôi!"
Một ngày này, đây là Trình Kiêu lần thứ ba đi theo chị Lạc Lạc đi vào phòng nghỉ.
Cũng là lần Trình Kiêu tới đây nhiều nhất trong hai năm kiếp sống làm công này.
Đương nhiên, sau này sợ là cũng sẽ không tới nữa.
Chị Lạc Lạc nhìn về Trình Kiêu, ánh mắt sáng rực, như muốn xem ở sâu trong nội tâm Trình Kiêu đang suy nghĩ gì.
Có điều, thanh niên trước mặt ngồi ở chỗ đó, trên mặt phong khinh vân đạm, căn bản không có một niềm vui sướng vốn nên có của người chiến thắng.
Chị Lạc Lạc kìm lòng không được hỏi mình, anh ta thật sự là một người thanh niên hai mươi tuổi?
Độ tuổi này, không phải là dễ xung động nhất sao?
"Chị Lạc Lạc, chị gọi tôi đến có chuyện gì?" Trình Kiêu cười nhẹ.
Chị Lạc Lạc thở dài một tiếng, nhìn Trình Kiêu, nói: "Nếu như tôi không đoán sai, thật ra hôm nay cậu tới là vì nghỉ việc?"
Trình Kiêu gật gật đầu: "Không sai."
"Vậy kế tiếp chúng ta không phải liền phải nói tạm biệt rồi sao?"
Trình Kiêu gật gật đầu lần nữa, chị Lạc Lạc rất thông minh, nói chuyện với người thông minh rất là sảng khoái.
Chị Lạc Lạc nhìn chung quanh, nói: "Nếu tôi muốn trả thù lao cho cậu, hoặc là đền bù, sợ là cậu cũng coi thường."
Trình Kiêu không nói gì, chỉ là mỉm cười nhìn người phụ nữ thành thục quyến rũ này.
Chị Lạc Lạc cũng nhìn về Trình Kiêu, trịnh trọng nói: "Đi thôi, nếu như sau này có gặp phải chuyện gì, nhớ kỹ, nơi này vĩnh viễn là nhà của cậu!"
Trình Kiêu thu hồi nụ cười trên mặt, chân thành nói: "Chị Lạc Lạc, đây là thù lao trân quý nhất với tôi!"
......
Trình Kiêu rời đi quán bar Lạc Trần, có sự chấn nhiếp của anh, quán bar sau này sẽ an toàn.
Về phần hi vọng trong lòng của chị Lạc Lạc đến tột cùng là cái gì, Trình Kiêu cũng không rõ ràng. Có điều chị Lạc Lạc chưa nói, anh cũng không có chủ động hỏi.
Có lẽ đây là bí ẩn sâu trong nội tâm chị Lạc Lạc?
Trình Kiêu không có trở về trường học, mà là thuê một gian phòng ở một khách sạn sang trọng phụ cận.
Sau này dùng để để tu luyện.
Ngày thứ hai xong tiết học, Trình Kiêu trở lại phòng ngủ.
Mấy bạn cùng phòng đều có mặt.
Nhìn thấy Trình Kiêu trở về, Lôi Cường lớn giọng lập tức kêu lên: "Đầu Gỗ, cậu tối hôm qua cả đêm không về ngủ! Thành thật khai báo, đã làm cái gì rồi?"
Trương Tư Tổ và Dương Thiên Hữu nghe thấy có chuyện tám, lập tức ngồi xuống, dựng lên lỗ tai.
Trình Kiêu biết Lôi Cường này lại muốn trêu ghẹo mình, cũng không thèm để ý, mỉm cười nói: "Hôm qua có việc về trễ, qua một đêm trong khách sạn."
Nghĩ lại, Trình Kiêu lại tăng thêm một câu: "Một người."
"Ha ha......" Mấy người trong ký túc xá đều cười điên lên.
Trương Tư Tổ cười lớn tiếng nhất: "Trình Kiêu, yên tâm đi, cho dù có người khác, tôi cũng tuyệt đối sẽ không nói với chị dâu!"
Mấy người bọn họ đều biết Trình Kiêu làm con rể tới nhà, có điều bọn họ cũng không có vì vậy mà xem thường Trình Kiêu, hoàn toàn ở chung với anh như trước đây.
Tần Thủ chậc chậc thở dài: "Nhìn các cậu mấy tên FA này, vừa nghe đến có chuyện liền như mèo thấy mỡ, mất mặt hay không!"
Thần côn Dương Thiên Hữu lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, còn niệm câu: "Thần nói, chỉ hâm mộ uyên ương không hâm mộ tiên!"
"Cút, đừng khi dễ tôi không văn hóa, câu nói kia rõ ràng là do Ninh Thái Thần nói!" Tần Thủ mắng to.
Trương Tư Tổ cũng ê ẩm nói: "Cầm Thú, cậu có bạn gái, bây giờ đang yêu cuồng nhiệt. Cậu đây là ông lão ăn no không biết cảm giác đói!"
"Aiz đúng rồi, Cầm Thú, không phải cậu đáp ứng để bạn gái cậu giúp chúng ta và các em ktx cô ấy tác hợp sao? Việc này làm thế nào rồi?" Trương Tư Tổ cười xấu xa, hai mắt tỏa ánh sáng.
Dương Thiên Hữu và Lôi Cường cũng lại gần, liền ngay cả Tảng Đá thành thật nhất, trong mắt cũng lộ ra vẻ chờ mong. Đọc‎ ?r?yện‎ ch?ẩn‎ không‎ q?ảng‎ cáo‎ ﹎‎ Tr?ⅿT‎ r?yện.VN‎ ﹎
Không có cách, FA trong đại học là khổ nhất.
Nhất là nam sinh không có tiền cũng không có sắc.
Tần Thủ rất tùy ý nói: "Tôi đều tự thân xuất mã, còn có thể có không làm được sao?"
Vỗ vỗ ngực, vẻ mặt đắc ý nói: "Đã giúp các cậu hẹn, sáu giờ tối ngày mai, ngay tại Hương Mãn Viên, chúng ta tổ chức một buổi liên nghị cỡ nhỏ giữa khoa Quản Lý và khoa Văn Học."
"Oa, anh Cầm Thú, anh chính là thần tượng của tôi!" Trương Tư Tổ không có tiết tháo chút nào dâng lên đầu gối của mình.
"Lợi hại, vẫn là anh Cầm Thú lợi hại! Cuộc sống thoải mái sau này của tôi liền toàn bộ nhờ vào anh Cầm Thú!" Dương Thiên Hữu giơ ngón tay cái lên, một mặt sùng bái.
Tần Thủ mắng to: "Cút cút cút, cút sang một bên, gọi anh Tần! Gọi gì khó nghe như vậy!"
Lúc này, Tảng Đá yếu ớt mà hỏi: "Cái kia, tớ có thể đi sao?"
Mấy người trong nháy mắt lúng túng, mặc dù Trương Tư Tổ bọn này, cũng đều là người nghèo, nhưng mạnh hơn rất nhiều so với Tảng Đá.
Quê Tảng Đá là xa xôi vùng núi, gia cảnh rất kém cỏi, kết giao bạn gái phải tốn rất nhiều tinh lực, đương nhiên, chủ yếu là dùng tiền.
"Nếu không, Tảng Đá đừng đi?" Trương Tư Tổ thăm dònói.
Tảng Đá hiện lên vẻ thất vọng trên mặt, anh ta cũng là nam sinh bình thường, cũng muốn yêu đương một trận oanh oanh liệt liệt.
Lôi Cường trừng mắt, tùy tiện thốt ra nói: "Đi, vì sao không đi? Lỡ nhu nữ sinh thích cậu ta thì cũng hay mà? Đầu Gỗ không phải là ví dụ tốt nhất sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.