Trình Kiêu nhìn Điền Thúy Thúy, hờ hững hỏi: "Cô có chuyện gì sao?"
"Nếu như không có chuyện gì, tôi còn phải đi làm."
Trình Kiêu đây là đang hạ lệnh đuổi người.
Điền Thúy Thúy nhíu mày, đồ đần đã từng vì liếc nhìn cô ta một cái, đợi từ chạng vạng tối đến rạng sáng năm giờ ngày thứ hai, bây giờ lại hạ lệnh đuổi người với cô ta!
Loại chênh lệch này làm cho Điền Thúy Thúy rất không thoải mái.
"Trình Kiêu, trước kia là tôi không có nói rõ ràng với cậu, để cậu hiểu lầm quan hệ của chúng ta, tôi thừa nhận là lỗi của tôi."
"Có điều hôm nay tôi cũng coi là cứu được cậu, cho nên tôi không nợ cậu cái gì nữa."
Trình Kiêu bỗng nhiên muốn cười.
"Là cô đã cứu tôi? Điền Thúy Thúy, cô làm sao có thể không ngại ngùng gì mà nói ra câu thế này được vậy!"
"Cô cảm thấy đầu trọc kia là xem ở mặt mũi Thẩm Dũng mới chịu thỏa hiệp?"
Điền Thúy Thúy hơi ngẩng đầu lên, mang theo vẻ kiêu ngạo: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Nếu như không phải xem ở mặt mũi ba Thẩm Dũng, cậu cảm thấy hắn ta sẽ dễ dàng buông tha cho cậu - một nhân viên phục vụ bên trong quán bar sao?"
Trình Kiêu lười nhác tranh luận cùng cô ta, đối với Tôn Mạc, anh sẽ còn cố kỵ cảm nhạn Ninh Lan. Nhưng đối với Điền Thúy Thúy, Trình Kiêu hoàn toàn không có gì cố kỵ.
"Đi, cô đi đi! Đừng ảnh hưởng tôi đi làm!"
Trong giọng nói Trình Kiêu tràn ngập không kiên nhẫn.
Thái độ Trình Kiêu như vậy, để Điền Thúy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-dung-la-tien-ton/476387/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.