Chương trước
Chương sau
Tần Lộ và Tề Minh đứng trên đất trống bên cạnh đình nghỉ mát, mặt đối mặt mà đứng.
Tạ Thiên Hoa quay đầu nhìn về phía Liễu Thành Phong, hỏi: "Liễu Đại sư, ông cảm thấy hai người bọn họ ai sẽ thắng?"
Liễu Thành Phong mở to mắt, nhìn hai người một chút, một mặt ngạo mạn nói: " Tần Lộ nọ là Hậu Thiên đại thành, Tề Minh chẳng qua là Hậu Thiên tiểu thành, căn bản không phải đối thủ Tần Lộ. Đoán chừng hắn ta trong tay Tần Lộ, nhiều nhất sống không qua mười chiêu!"
Tạ Thiên Hoa vẻ mặt khó coi nói: "Tề Minh theo tôi đã lâu, chưa từng gặp được đối thủ, bây giờ lại chỉ có thể chống đỡ mười chiêu thôi sao?"
Tô Lương Tử lần đầu nhìn thấy võ giả đối chiến, trong lòng rất là hiếu kì, không nhịn được nhỏ giọng hỏi thăm Trình Kiêu: "Sư phụ, ngài cảm thấy hai người bọn họ ai sẽ thắng?"
Trình Kiêu thản nhiên nhìn hai người, thuận miệng nói: "Đừng nói mười chiêu, ngay cả một chiêu hắn ta cũng đỡ không nổi."
Lúc Tô Lương Tử nói chuyện, tận lực hạ giọng, ngoại trừ Trình Kiêu người bên ngoài cũng không nghe thấy.
Thế nhưng là, thanh âm Trình Kiêu lại không được đè thấp, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Nghe được Trình Kiêu mở miệng trào phúng, Tạ Thiên Hoa hơi không cao hứng, hỏi ngược lại: "Anh Trình, coi như Tề Minh thực lực thấp so với đối phương, nhưng cũng không đến mức một chiêu cũng không đỡ nổi?"
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Hậu Thiên đại thành so với Hậu Thiên tiểu thành, hoàn toàn chính xác chỉ cao một cảnh giới, nhưng là thực lực lại là khác biệt như ngày đêm. Hắn ta có thể cản một chiêu của đối phương, liền đã rất được rồi."
Trình Kiêu còn có câu không nói, đó chính là Tần Lộ cũng không phải là cảnh giới Hậu Thiên đại thành đơn giản.
Liễu Thành Phong trợn trắng mắt, vẻ mặt bất thiện trừng mắt Trình Kiêu, âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi vừa nói xong hắn ta có thể chống đỡ mười chiêu, cậu lại nói hắn ta chỉ có thể chống đỡ một chiêu, cậu là cố ý đối đầu tôi đúng không?"
Trình Kiêu nhìn cũng không nhìn Liễu Thành Phong, thản nhiên nói: "Sự thật mà thôi."
Liễu Thành Phong không cảm ứng được bất luận khí tức võ giả gì trên người Trình Kiêu, trong lòng hơi khinh thường đối với Trình Kiêu.
Bây giờ Trình Kiêu lại phá đám, để ông ta cảm thấy thật mất mặt.
Liễu Thành Phong một mặt khinh bỉ cười lạnh nói: "Cậu thì là cái thá gì! Một người bình thường, cũng dám bình luận chiến đấy giữa hai tên võ giả, ai cho cậu dũng khí?"
Nhìn thấy Liễu Thành Phong vũ nhục Trình Kiêu, Tô Lương Tử lập tức nổi giận. Trước kia lăn lộn giang hồ, ai dám chửi đại ca, làm tiểu đệ là phải đi ra làm hắn ta!
"Ông thì là cái thá gì đây? Dám lớn lối như vậy!" Tô Lương Tử quát lạnh một tiếng.
Liễu Thành Phong nhìn Tô Lương Tử, lại khinh thường nhìn Trình Kiêu, cười lạnh nói: "Tôi hiểu được! Nhóc con, ông ta chính là chỗ dựa của cậu đúng không! Có một Sư phụ võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, cho nên cậu mới có thể không coi ai ra gì như thế!"
Bọn người Tạ Thiên Hoa và Ngô Quốc Thuận, cũng tò mò nhìn về phía Tô Lương Tử, bọn họ đã sớm phát hiện Tô Lương Tử, cũng đều suy đoán Tô Lương Tử chính là Sư phụ Trình Kiêu.
Bây giờ Liễu Thành Phong nói thế, mọi người lập tức vững tin, Trình Kiêu là ỷ vào Tô Lương Tử.
Tạ Thiên Hoa đứng người lên, chắp tay hành lễ với Tô Lương Tử, chủ động kết giao: "Vị đại sư này, xin hỏi xưng hô như thế nào?"
Tô Lương Tử là lão giang hồ, lại có thể không nhìn ra mọi người đã hiểu lầm?
Cũng may trên mặt Trình Kiêu cũng không có lộ ra không cao hứng, cái này khiến long Tô Lương Tử trong an tâm một chút.
Có điều, Tô Lương Tử vẫn là muốn vội vàng giải thích rõ ràng, miễn cho khiến Trình Kiêu không vui.
Thế nhưng là, Tô Lương Tử vừa muốn mở miệng, Trình Kiêu lại nhìn Liễu Thành Phong, thản nhiên nói: "Ông nói gì thì là đó!"
Về phần Tạ Thiên Hoa, Trình Kiêu căn bản không có phản ứng ông ta.
Liễu Thành Phong một mặt khinh bỉ cười lạnh nói: "Nhóc con, sư phụ cậu là Hậu Thiên đỉnh phong, thế nhưng lại nhận một đồ đệ chỉ biết khoác lác như cậu. Nếu như tôi có loại đồ đệ như cậu, tôi đã sớm một cước đạp ra ngoài, miễn cho tôi mất mặt xấu hổ!"
Tô Lương Tử rất tức giận, Trình Kiêu không phải chỉ nói một câu không giống quan điểm Liễu Thành Phong sao? Cần gì kích thích người như vậy sao?
Thế nhưng là, Tô Lương Tử vừa muốn phản bác Liễu Thành Phong, một cỗ lực lượng ôn hòa lại đè ép ông ta ngồi xuống.
Tô Lương Tử khiếp sợ nhìn Trình Kiêu, rõ Trình Kiêu đây là không muốn để cho ông ta cãi nhau với Liễu Thành Phong.
Tô Lương Tử tự nhiên không dám ngỗ nghịch ý Trình Kiêu, nhưng trong lòng hơi không hiểu. Trình Kiêu rõ ràng lợi hại hơn Liễu Thành Phong, vì sao không phản bác Liễu Thành Phong?
Lúc này, Tần Lộ cùng Tề Minh đã đánh nhau.
Tần Lộ đứng tại chỗ bất động, Tề Minh xuất thủ trước.
Chân phải Tề Minh bỗng nhiên đạp một cái, cả người như là một đầu báo săn, một quyền đánh tới hướng Tần Lộ.
Tề Minh một quyền này, nhanh, chuẩn, hung ác, uy thế kinh người, Tạ Thiên Hoa cũng nhịn không được vì đó lớn tiếng khen hay!
"Tề Minh được đấy, một quyền này mạnh mẽ hơn tất cả công kích mà tôi nhìn thấy trước kia!" Tạ Thiên Hoa căn bản cũng không tin Trình Kiêu và Liễu Thành Phong, Tề Minh trước kia một người có thể nhẹ nhõm đánh mười mấy người, làm sao có thể chỉ chống đỡ trong mười chiêu?
Thế nhưng là, khi một quyền mạnh mẽ kia của Tề Minh, chưa kịp tới gần trước người Tần Lộ một mét, Tần Lộ cũng là đánh ra một quyền.
Tần Lộ một quyền kia không hề có khí thế giống Tề Minh, có chút hương vị hời hợt, nhưng là kết quả lại ngoài dự liệu của mọi người.
Tề Minh một quyền mạnh mẽ, trực tiếp bị một quyền cái sau vượt cái trước của Tần Lộ, đánh tan tác, đồng thời cả người đều bị Tần Lộ một quyền đánh bay.
Trực tiếp ngã xuống bên cạnh đình nghỉ mát, phun một ngụm máu tươi, đã hôn mê.
Tạ Thiên Hoa bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Làm sao có thể!"
Chợt, Tạ Thiên Hoa một mặt khiếp sợ nhìn về phía Trình Kiêu. Vừa rồi Trình Kiêu nói Tề Minh ngay cả một quyền cũng đỡ không nổi, ông ta còn chưa tin, kết quả lại hung hăng đánh mặt của ông ta.
"Anh Trình, cậu nhìn thật chuẩn!" Tạ Thiên Hoa cười khổ nói.
Tô Lương Tử rõ, vì sao Trình Kiêu không đi tranh luận. Miệng lưỡi chi tranh sao có thể hữu hiệu bằng sự thật? Trình Kiêu là khinh thường đi tranh luận vô vị, đây mới thật sự là tự tin.
Liễu Thành Phong mặt già đỏ lên, có điều không nguyện ý nhận thua trước mặt một tên nhóc con, hừ lạnh một tiếng nói: "Vận may thôi, không đáng giá nhắc tới!"
Tô Lương Tử hận không thể tiến lên cho Liễu Thành Phong hai tát, sự thật bày ở trước mặt, hắn ta thế mà còn không nhận, Tô Lương Tử cảm thấy gia hỏa Liễu Thành Phong này còn không biết xấu hổ hơn so với ông ta.
Một quyền đánh bay Tề Minh, Tần Lộ ôm lấy hai tay, một mặt ngạo mạn cười lạnh nói: "Còn có người sao? Các người Vị Hà chỉ là thứ giá áo túi cơm thôi sao?"
Tạ Thiên Hoa nhìn về phía Liễu Thành Phong, bây giờ chỉ có thể mời Liễu Thành Phong xuất thủ.
Tô Lương Tử không quen nhìn Liễu Thành Phong ngạo mạn, còn có Liễu Thành Phong một mực khinh thị Trình Kiêu, để Tô Lương Tử nóng lòng chứng minh chính mình.
Nghe được Tần Lộ khiêu chiến, Liễu Thành Phong lại một bộ cao cao tại thượng. Tô Lương Tử đầu nóng lên, kêu lên: "Tôi đi!"
Sau khi nói xong, Tô Lương Tử nhìn Trình Kiêu một chút, phát hiện Trình Kiêu cũng không có ý ngăn cản, lập tức một mặt kinh hỉ.
"Tôi đi đấu với hắn ta!" Tô Lương Tử nói với Tạ Thiên Hoa.
Tô Lương Tử nguyện ý xuất thủ, Tạ Thiên Hoa tự nhiên là cầu còn không được, vội vàng khom người nói: "Đại sư nếu có thể thắng được ván này vì tôi, tôi nguyện ý đưa cho đại sư thù lao 30 tỷ!"
"Được!" Tô Lương Tử một lời đáp ứng, lúc đầu ông ta chỉ là muốn tìm người luận bàn, nếu như có thể kiếm tiền, vậy dĩ nhiên càng tốt hơn.
Tô Lương Tử thả người nhảy lên, rơi vào đối diện Tần Lộ.
Tần Lộ nhìn Tô Lương Tử, vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Lương Tử là Hậu Thiên đỉnh phong, còn cao hơn một bậc so với hắn, mà khí tức trên thân Tô Lương Tử, cho người tôi một loại cảm giác hùng hậu bàng bạc.
Trong đám người Nhà họ Tần, vẻ mặt Tần Vô Thiếu dẫn đội hơi nghiêm túc: "Tần Lộ mặc dù chỉ có thực lực Hậu Thiên đại thành, nhưng thực lực chân chính có thể so với Hậu Thiên đỉnh phong, có điều người này khí tức hùng hậu, không giống như làvõ giả Hậu Thiên đỉnh phong phổ thông."
"Tần Lộ lần này, sợ là sẽ phải có một cuộc ác chiến!"
Tạ Thiên Hoa hướng Liễu Thành Phong hỏi: "Liễu Đại sư cảm thấy ai có thể thắng?"
Liễu Thành Phong nói: "Tần Lộ tuy nói chỉ cóthực lực Hậu Thiên đại thành, nhưng từ một quyền hắn ta đánh bại Tề Minh đến xem, thực lực của hắn có thể so với Hậu Thiên đỉnh phong. Mặc dù người này thực lực đã đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong, nhưng niên kỷ già nua, có thể chiến thắng Tần Lộ hay không còn rất khó nói."
Tạ Thiên Hoa lại nhìn về phía Trình Kiêu, hỏi: "Anh Trình, cậu thấy thế nào?"
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Trước Mười chiêu bị áp chế, sau mười chiêu, nắm vững thắng lợi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.