Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 722

Lúc Nghiêm Thuỵ Văn đi vào, mọi người đã nhìn thấy vết thương trên mặt Nghiêm Thuỵ Văn, nhưng vì thể diện, nếu anh ta không chủ động nhắc đến, bọn họ cũng không tiện hỏi.

Bây giờ nghe Nghiêm Thuỵ Văn tự mình nói ra, mọi người lập tức kinh ngạc.

“Cậu Nghiêm, một vệ sĩ như cậu ta lại dám đánh cậu ư?” Cậu Trần tỏ vẻ khó tin.

“Đúng thế, với tính cách của cậu Nghiêm, sao cậu có thể nuốt trôi cơn giận này vậy?” Một thanh niên khác cười hỏi.

Mọi người đều không tin, một người có thể đến tham gia hội nghị thượng đỉnh nhỏ lại bị một vệ sĩ đánh, chuyện này đồn ra ngoài không khiến người ta cười rụng răng mới sợ!

Nghiêm Thuỵ Văn cười khổ: “Đương nhiên ta không nuốt trôi cơn giận này! Nhưng có câu đánh chó cũng phải nể mặt chủ, tôi là nể mặt cô Lâm nên mới nén giận thôi!”

“Ồ, thì ra là như thế! Cậu Nghiêm đúng là phong độ lịch sự, vì mỹ nhân mà cam lòng chịu nỗi nhục lớn đến thế! Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ không chịu được!” Cậu Trần tỏ vẻ khâm phục, tâng bốc qua lại với Nghiêm Thuỵ Văn.

“Hừ, tôi cũng không phong độ lịch sự được như cậu Nghiêm, một vệ sĩ lại dám ra tay với tôi. Tôi muốn hỏi xem chủ nhân của con chó này dắt chó ra ngoài, chẳng lẽ không biết rọ mõm lại sao?” Cậu Lý cười độc ác.

“Ha ha, cậu Lý hỏi hay lắm! Dắt chó không đeo rọ mõm, còn thả chó cắn bậy, đánh chết chó trước, sau đó xử lý chủ của chó!” Đám con nhà giàu cười ầm lên.

Lâm Ngọc tức đến mức đỏ bừng mặt, những tên cậu chủ nhà giàu này thật sự quá ghê tởm!

“Đều tại cậu, đã nói là cậu đừng kích động rồi, nếu cậu nghe lời thì đâu có nhiều chuyện xảy ra như thế!” Lâm Ngọc liếc Trần Ngọc, nói với vẻ trách móc.

Trình Kiêu vẫn rất bình tĩnh, nhìn cậu Lý đang cười to, anh chợt di chuyển, biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Chát!

Một tiếng tát vang lên, vô cùng rõ ràng, dù là tiếng cười to của mọi người cũng không thể lấn át đi được.

Cậu Lý bay người ra xa, đập lên trên một cái bàn.

Xung quanh trở nên yên tĩnh!

Mấy cậu chủ nhà giàu trợn mắt há mồm, một lúc lâu vẫn không thể khép miệng lại được.

“Fuck, không ngờ tên ranh này lại dám đánh cậu Lý! Tôi không nhìn nhầm chứ!”

“Cậu ta điên rồi sao? Chỉ là một vệ sĩ lại dám ra tay trong câu lạc bộ Hoàng Triều!”

“Điên rồi, tên này điên rồi, dám ra tay ở đây, rõ ràng là không coi cậu Tống ra gì!”

Cậu Lý vừa bị đánh cũng không lập tức bảo đàn em xông lên trả thù Trình Kiêu, mà lại che mắt cố nhịn đau chạy tới, chỉ vào Trình Kiêu cười to: “Ranh con, mày chết chắc rồi! Mày dám làm trái với quy định của cậu Tống, mày chết chắc rồi!”

Nhìn thấy nét mặt kỳ lạ của mọi người, Lâm Ngọc hơi bối rối.

“Nghiêm Thuỵ Văn, nơi này có quy định gì?” Lâm Ngọc căng thẳng hỏi.

Lúc này, Nghiêm Thuỵ Văn đắc ý cười nhạt, nhìn Trình Kiêu như đang nhìn người sắp chết, cười to nói: “Trợ lý Lâm, thậm chí quy định của nơi này mà cô cũng không biết ư? Vậy mà cô cũng dám đến đây!”

“Rốt cuộc nơi này có quy định gì?” Lâm Ngọc nôn nóng hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.