Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 397

Có điều, bữa tiệc này lại ăn rất có hương vị.

Bởi vì tất cả mọi người đang thảo luận chung một chủ đề, hoặc đổi một cách nói khác, đều là đang nịnh nọt Nghiêm Học Văn.

Tần Thủ nghe vậy đều muốn nôn ra, cuối cùng cũng dứt khoát lôi kéo Lâu Tĩnh Nhu ra ngoài ăn quán bên đường.

Thẩm Dũng và Lý Hoành Đồ cũng sớm rời đi, bởi vì danh tiếng của Nghiêm Học Văn trước kia cũng chỉ là ngang hàng với bọn họ, bây giờ lại hoàn toàn đè nén bọn họ.

Trước kia các bạn học nhắc đến Nghiêm Học Văn, khẳng định phải nhắc đến bọn họ. Bây giờ tất cả mọi người đang nói về Nghiêm Học Văn, bọn họ ngồi ở trước mặt mọi người, mọi người cũng coi như không thấy được.

Thẩm Dũng và Lý Hoành Đồ kiêu ngạo như vậy làm sao chịu được bị đối xử như vậy?

Bọn người Lôi Công và Trình Kiêu rời khách sạn, dừng lại tại ven đường.

Lôi Công nhìn qua mấy người, có chút xấu hổ: “Có lỗi với mấy anh em, hại các cậu cơm cũng không ăn, tớ mời khách, có điều ăn không nổi khách sạn, chỉ có thể ăn quán bên đường.”

“Ha ha, quán bên đường tốt, vừa vặn phù hợp khí chất nghèo của chúng ta mà!” Bác sĩ vừa cười vừa nói.

Thần Côn cũng nói: “Đúng, vẫn là quán bên đường thích hợp chúng ta.”

“Hai người các cậu thì sao?” Lôi Công nhìn về phía Trình Kiêu và Tảng Đákhông có tỏ thái độ.

“Tớ sao cũng đều được.” Tảng Đá nhỏ giọng nói.

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Tớ tùy tiện.”

“Vậy mọi người cùng nhau, đi!” Lôi Công gào cuống họng, hù cho đôi cặp người yêu tản bộ trên ven đường vội vàng buông tay ra.

Mấy người tìm quán bên đường tại ven đường, Trương Tư Tổ đi gọi đồ ăn, thần Côn đi lấy bia.

Trình Kiêu đứng ở nơi đó không có việc gì, một cô gái xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi bỗng nhiên đi đến bên người Trình Kiêu, thấp giọng nói ra: “Anh ơi, mua hai tấm xổ số đi!”

Trình Kiêu lắc đầu: “Không hứng thú.”

Cô bé kia cũng không hề rời đi, ngược lại ra vẻ lã chã chực khóc, yếu đuối nói: “Anh ơi, em là nhân viên phục vụ quán xổ số bên cạnh, tháng này không hoàn thành nhiệm vụ công việc, ông chủ nói nếu như cuối tháng vẫn không thể hoàn thành, thì không phát tiền lương cho em.”

Nói xong, vậy mà hu hu khóc lên.

“Em còn muốn kiếm tiền xem bệnh cho ba, anh ơi, em vừa nhìn liền biết anh là người tốt, van cầu anh giúp em một chút đi! Chỉ mua một tấm thôi, coi như không mua, vào xem cũng được.”

Trình Kiêu nhìn qua cô gái khóc như mưa rơi này, nói thật, kỹ xảo của cô rất kém cỏi, có lẽ chỉ có thể lừa gạt nam sinh đơn thuần như Tảng Đá.

“Anh ơi, cầu xin anh !”

Trình Kiêu yên lặng nhìn cô ta một hồi, nói với Tảng Đá sau lưng: “Tớ qua bên quán xổ số kia nhìn xem, có việc gọi tớ.”

Tảng Đá gật gật đầu: “Được, có điều cậu cũng đừng đánh bạc, ông của tớ cũng là bởi vì đánh bạc, thua sạch mọi thứ đáng giá trong nhà.”

Cô gái bên người Trình Kiêu kia lập tức ra vẻ chán ghét, thầm mắng Tảng Đá nhiều chuyện. Cô ta lôi kéo người dễ dàng sao? Cái nhà quê nhìn quê mùa này lại dám hủy đường làm ăn của cô ta.

Trình Kiêu mỉm cười nhìn Tảng Đá, nói: “Yên tâm, tớ đánh bạc chưa hề thua thua.”

Cô gái nghe xong, lập tức mừng thầm trong lòng: “Thì ra gặp ma bài bạc, lần này gặp may rồi, nhất định có thể kiếm được không ít.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.