Chương trước
Chương sau
Chương 204

Tôn Mạc bị Trình Kiêu xem thấu tâm sự, hơi đỏ mặt, thẹn quá hoá giận: “Trình Kiêu, đừng tưởng rằng anh từ đâu học được chút mánh liền không coi ai ra gì. Trước người có thực lực chân chính, những mánh khoé đấy sẽ không đáng nhắc tới!”

Trình Kiêu cũng không cam chịu yếu thế nói: “Cô chỉ người có thực lực là Lưu Tào Khang ư! Thật sự là đáng tiếc, lần trước tại bể bơi, nếu không phải tôi vừa vặn có chút mánh khóe trong miệng các người, các người đoán chừng phải cùng Mã Tài đi uống rượu .”

“Anh. . . . . .” Tôn Mạc không phản bác được.

Tôn Mạc hít sâu, ép buộc mình bình tĩnh, nhìn Trình Kiêu lạnh lùng nói: “Trình Kiêu, có lẽ anh có thể ỷ vào những thứ này để những đại nhân vật Mã Tài, Tạ Thiên Hoa lau mắt mà nhìn. Nhưng mà, nếu như bọn họ không cần đến những mánh khóe kia, anh chẳng phải là cái gì trước mặt bọn họ!”

“Nếu như những mánh khóe này chính là ỷ vào của anh, tôi khuyên anh tốt nhất từ bỏ loại ý nghĩ này, nếu không một ngày nào đó, sẽ chọc đến người anh không chọc nổi.”

“Đừng trách tôi không có nhắc nhở anh!”

Trình Kiêu cười nhạt một tiếng: “Nếu như cô cảm thấy tôi ỷ vào chính là những thứ này, thật đáng tiếc, cô sai. Mà tôi không cảm thấy trên thế giới này, còn có người mà tôi không chọc nổi.”

Tôn Mạc bị chọc giận quá mà phá lên cười: “Trình Kiêu, tôi thấy anh không phải cuồng vọng, mà là phát rồ! Ngay cả những lời khoác lác cũng dám nói, cũng không sợ người khác chê cười!”

Trình Kiêu cười nhạt một tiếng, có chút ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu qua nóc phòng, thẳng tới vũ trụ tinh không.

Nếu tôi tu về Kim Đan, liền xem như đối địch toàn thế giới, thì có thế nào?

Trình Kiêu không có để ý Tôn Mạc, đi vào phòng, cầm mấy bộ y phục, quay người đi ra ngoài.

Tôn Mạc hơi nghi hoặc một chút, hỏi: “Anh làm gì?”

Trình Kiêu không quay đầu lại, nói: “Thay tôi nói một tiếng với dì Lan, tôi đi ra ngoài ở mấy ngày.”

“Không có vấn đề, tốt nhất mãi mãi cũng đừng trở về!” Tôn Mạc cho là Trình Kiêu đang thị uy, dùng cách ra ở riếng để áp chế cô.

Kỳ thật, Trình Kiêu chỉ là không muốn bị người quấy rầy lúc tu luyện.

Trình Kiêu đi vào Hồ Nguyệt Nha.

Phía đông, là một dốc núi, phong cảnh tươi đẹp. Từ chân núi đến đỉnh núi, có thể trông thấy một loạt biệt thự.

Ngôi biệt thự cao nhất, xây ở đỉnh núi, ở phía bắc hướng về phía nam, mặt hướng Hồ Nguyệt Nha.

Ứng với hai câu trong thơ, mặt hướng biển cả, xuân về hoa nở.

Tòa biệt thự đỉnh núi kia chính là Vọng Nguyệt Lâu, nổi tiếng nhất Hà Tây, là biệt thự tốt nhất Hà Tây, không có tòa thứ hai.

Nghe nói, cái tên Vọng Nguyệt Lâu này, là bởi vì đợi đến đêm trăng tròn, đứng trên Vọng Nguyệt Lâu này, có thể nhìn thấy phong cách khác biệt trên mặt trăng.

Vọng Nguyệt Lâu cũng vì vậy mà được gọi thế.

Trình Kiêu một người lên núi đỉnh, trên đường gặp được rất nhiều du khách lên núi xuống núi.

Hồ Nguyệt Nha là Hà Tây một hồ thiên nhiên phong phong cảnh tươi đẹp, bình thường có rất nhiều du khách, ngày nghỉ lễ càng nhiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.