Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 77

Tình huống này là lần đầu tiên Ngô Quốc Thuận sinh thời gặp phải, đặc biệt hơn còn là sau khi Trình Kiêu nghe xong thân phận của ông ta rồi mới cự tuyệt.

Lý Ngôn và Triệu Cương thiếu chút nữa bị nghẹn chết bởi nước bọt của chính mình.

“Có lầm không vậy? cậu ta vậy mà lại cự tuyệt!”

Ngay cả Lưu Tào Khang cũng không dám tin tưởng, ánh mắt nhìn Trình Kiêu giống như đang nhìn một thằng ngu.

Phía sau Ngô Quốc Thuận chính là đại lão Tạ Thiên Hoa của Vị Hà đấy, một cơ hội kết giao tốt như thế lại bị Trình Kiêu cự tuyệt!

Tôn Mạc giận đến mức hai tay phát run, tuy rằng Cô ta không biết rõ thân phận của Ngô Quốc Thuận nhưng Cô ta từng nghe nói qua danh tiếng của Mã Tài.

Tạ Thiên Hoa có thân phận và địa vị ngang hàng với Mã Tài, đó là đại nhân vật mà ngay cả Lôi Chấn Vũ đều phải chạy theo nịnh bợ đấy. Vậy mà trợ thủ của người ta tự mình kết giao với Trình Kiêu, Trình Kiêu lại cự tuyệt!

“Trình Kiêu, anh có biết ông ấy là ai không? Cho dù anh có Lôi Chấn Vũ làm chỗ dựa vững chắc thì cũng đắc tội không nổi!” Tôn Mạc thực sự không nhịn nổi nữa, Cô ta tức giận quát lên.

Trình Kiêu hờ hững nhìn Cô ta: “Vậy cô biết tôi là ai không?”

Lời vừa nói ra, trên người Trình Kiêu không tự chủ tản mát ra một đạo khí thế vô hình. Uy áp của Đại đế Thương Sinh chấn nhiếp vạn giới, mặc dù sống lại một đời nhưng cũng không cúi đầu trước bất kỳ ai!

“Anh…” Trong lòng Tôn Mạc cả kinh, Cô ta cảm giác được Trình Kiêu đột nhiên thay đổi, như biến thành một ngọn núi to làm cho cô ta không dám nhìn thẳng.

Gương mặt Tôn Mạc tái nhợt, một câu cũng không nói nổi, hiện tại cô ta hết sức thất vọng đối với Trình Kiêu.

Nhưng đồng thời trong lòng Tôn Mạc cũng hơi ngạc nhiên: “Trình Kiêu, chỗ dựa của anh rốt cuộc là cái gì?”

“Còn muốn đổ thạch không?” Trình Kiêu nhìn về phía Lý Ngôn đang ngây người, giục một câu.

“… Đổ, đương nhiên là đổ! Đi thôi!” Lý Ngôn đi trước dẫn đường.

Y Linh nhìn bóng lưng cao ngạo của Trình Kiêu, trong lòng càng thêm hiếu kỳ: “Thật là một người kỳ quái!”

Trên mặt Lôi Hồng Húc tràn ngập vẻ sùng bái, trong lòng hưng phấn xưa nay chưa từng có: “Chậc chậc, quá khí phách, quá cá tính. Quả nhiên là thần tượng Lôi Hồng Húc tôi sùng bái, anh tuấn đến cùng cực!”

Chờ mấy người Trình Kiêu đi rồi, một thanh niên áo đen sắc mặt âm lãnh lặng lẽ không một tiếng động đi tới bên cạnh Ngô Quốc Thuận, thấp giọng hỏi: “Có muốn dạy dỗ anh ta một chút không?”

Ngô Quốc Thuận lắc đầu, biểu cảm nghiêm túc: “Không được, dựa vào trực giác nhiều năm của tôi, anh chàng đó tuyệt đối không phải người bình thường, trước tiên không được đắc tội!”

“Vâng!”

Phỉ Thúy các, tên của khu đổ thạch.

Sòng bạc trước đó thực ra chỉ là phần phụ cho khu đổ thạch này. Đổ thạch mới là bảo vật trấn các của Phỉ Thúy các.

Khu đổ thạch chiếm diện tích lớn hơn sòng bạc mà mấy người Trình Kiêu vừa chơi tận hai lần. Đại sảnh rộng rãi trống trơn, chính giữa là nơi cất giữ nguyên thạch.

Mỗi một khối nguyên thạch đều được niêm yết giá, nhưng mấy nguyên thạch ở bên ngoài chẳng được coi trọng mấy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.