Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 35

Ninh Long bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, Dương thư kí chưa kịp nói gì, ông ta lập tức nhìn Ninh Lan với vẻ mặt vừa tức giận vừa khẩn cầu, trong giọng nói chứa tiếng nức nở: “Chị, chị làm gì vậy, đó chính là thư kí Dương đấy!”

“Chị muốn hại chết em à?” Ninh Long dậm chân.

Ninh Lan trợn mắt nhìn Ninh Long, quát to với vẻ mặt chính nghĩa: “Người nhà họ Ninh chúng ta làm việc, chỉ cần để trời đất chứng giám là được, mắc mớ gì phải nhìn sắc mặt người khác!”

Ninh Long sắp khóc, đây là chị ruột của mình sao?

Dương Thụy không để ý đến Ninh Lan, chỉ lạnh lùng nhìn Ninh Long: “Trưởng phòng Ninh, đây là câu trả lời của ông sao?”

Ninh Long vội vàng giải thích: “Thư kí Dương cậu nghe tôi nói đã, đầu óc chị tôi có hơi không tỉnh táo, cậu đừng nghe chị tôi nói bậy. Tôi sẽ dẫn mọi người rời đi ngay lập tức rồi nhường phòng cho cậu!”

Nói xong, Ninh Long dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tôn Đại Hải.

ông ta cũng khuyên: “Chị, coi như em xin chị, chị đừng quan tâm đến chuyện này được không?”

Ninh Lan tức giận nói: “Do họ không nói lý trước mà, chúng ta đang ăn cơm, mắc gì đuổi chúng ta đi! Em cũng không phải không trả tiền, dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ!”

“Em bớt nói vài câu đi, em muốn em trai em thất nghiệp à?” Tôn Đại Hải nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, kết hôn nhiều năm như vậy, tật xấu thích nói thẳng này của Ninh Lan vẫn không sửa được.

“Mẹ, đây là chuyện của cậu, mẹ nên tôn trọng lựa chọn của cậu!” Tôn Mạc khuyên nhủ.

“Đúng vậy, Lan à, con để Long tự lựa chọn đi!” Ba của Ninh Lan cũng khuyên nhủ.

Ninh Lan tức giận trợn mắt nhìn mọi người, bà ta cảm thấy những người này đều không có chút nguyên tắc nào. Nhưng bà cũng không thể đắc tội với nhiều người nhà vì nguyên tắc như vậy!

Bất đắc dĩ, Ninh Lan đành phải nổi giận đùng đùng chuyển hướng đi nơi khác, không nói chuyện nữa.

Lúc này sắc mặt thư kí Dương mới hòa hoãn, dáng vẻ ông rất thức thời: “Quyết định xong rồi thì đi thôi!”

Cả gia đình vốn sôi nổi bây giờ đã lặng ngắt như tờ, chưa ăn xong đã bị đuổi ra khỏi phòng, ai cũng cảm thấy khó chịu.

“Chờ đã, ai nói chúng tôi phải đi?” Một giọng nói đột nhiên vang lên không đúng lúc, vô cùng chói tai trong căn phòng yên tĩnh.

Ánh mắt mọi người lập tức truy tìm chủ nhân của giọng nói.

Lúc nhìn thấy người nói là Trình Kiêu, phổi Ninh Long như sắp nổ tung.

Chắc chắn thằng nhãi ranh này đang nhân cơ hội trả thù mình!

“Câm miệng, nhiều người lớn ở đây như vậy, làm gì đến lượt một thằng nhãi như mày xen miệng vào!” Ninh Long chỉ vào Trình Kiêu gầm lên.

“Nhóc con, mau ngồi xuống đi, không biết trời cao đất dày!” Người bạn của Ninh Long khinh thường cười lạnh.

Tôn Đại Hải đột nhiên lườm Trình Kiêu, phẫn nộ quát: “Trình Kiêu, chỗ này làm gì đến lượt con mở miệng, không lớn không nhỏ!” Tôn Đại Hải nghẹn thật lâu, vẫn luôn muốn tìm cơ hội răn dạy Trình Kiêu.

Mợ út liếc Trình Kiêu với vẻ mặt ghét bỏ, nói với Ninh Lan: “Chị hai, chị nên dạy dỗ lại đứa con rể của chị đi!”

Thấy mọi người đều chỉ trích Trình Kiêu, Ninh Nghi Nghi lập tức nói: “Hôm nay anh ta còn đắc tội ông hai Lôi đấy!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.