CHƯƠNG 3
Trình Kiêu lặng lẽ bước tới, tuy rằng không hiểu y thuật phàm nhân, nhưng Đại đế Thương Sinh là ai chứ? Mặc dù bây giờ tu vi Trình Kiêu mất hết, nhưng tầm nhìn và kiến thức của anh vẫn còn đó.
Vừa liếc mắt là có thể nhìn ra nguyên nhân căn bệnh!
Trình Kiêu đi tới bên cạnh đứa bé, liếc mắt nhìn đứa bé một cái, trong lòng bừng tỉnh.
“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Tôn Mạc lại chẩn đoán sai.”
Trong mắt người ngoài, triệu chứng của đứa trẻ giống như cảm lạnh thông thường, nhưng trong mắt Trình Kiêu, trên đầu đứa trẻ có một luồng khí đen.
Đó là sát khí, dân gian gọi là trúng tà.
Tôn Mạc phối thuốc xong, cầm một ống tiêm dùng một lần bước đến.
“Chờ đã!” Trình Kiêu đột nhiên ra tiếng ngăn lại.
Tôn Mạc nhìn anh, lông mày bằng phẳng nhíu lại, trong mắt đè nén vẻ chán ghét: “Sao vậy?”
Trình Kiêu nhẹ giọng nói: “Bệnh của đứa bé không phải cảm cúm thông thường.”
Trên mặt Tôn Mạc hiện lên một tia giễu cợt: “Trình Kiêu, anh biết y thuật khi nào chứ hả?”
Trình Kiêu trầm mặc không nói.
Tôn Mạc sắc mặt lạnh đi, vẻ chán ghét trên mặt càng thêm nặng, trịnh trọng nói: “Đây là phòng khám bệnh, không phải là nơi cho anh chơi đùa!”
Người phụ nữ cũng nhìn Trình Kiêu hỏi: “Cậu này, cậu là bác sĩ sao?”
Trình Kiêu lắc đầu: “Không phải.”
Vẻ mặt người phụ nữ có chút thất vọng: “Vậy thì cậu đừng thêm phiền nữa. Bác sĩ, mau tiêm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-dung-la-tien-ton/3560364/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.