Bà cụ Đào kéo Lý Thanh Tịnh đến gần, áy náy nói: "Tịnh Tịnh à! Bà đối xử với cháu như vậy, cháu vẫn còn có thể đến thăm bà, bà thật sự rất vui." Nói xong, liền thở dài: "Bà ngoại cũng đã già! Lần này bệnh nặng, suýt nữa đã lấy mạng bà, cũng cho bà hiểu rõ mọi chuyện. Cháu đã có công rất lớn đối với cơ nghiệp nhà họ Đào. Bà lão như bà đây lại làm không biết bao nhiêu chuyện không tốt với cháu. Bà xuýt chút nữa đã khiến cho cháu cùng Diệu Linh bị thương! Bà ngoại xin lỗi hai đứa nha..... " Nói xong, liền đưa tay lau nước mắt.
Lý Thanh Tịnh là một người sống rất tình cảm và giàu cảm cảm xúc, vì vậy cô vô cùng trân trọng tình cảm này.
Người ta nói rằng con chim sắp chết, tiếng kêu của nó cũng buồn; người sắp chết, lời nói cũng trở lên dễ nghe!
Cô không nghĩ tới, bà cụ Đào lại giải thích những lời này với mình!
Thấy bà cụ khóc, đôi mắt đẹp của Lý Thanh Tịnh cũng phiếm hồng, nước mắt khẽ rơi. Cô nhìn bà cụ nói: " Bà ngoại! Cháu không nghĩ bà lại nhẫn tâm với chúng cháu như vậy. Hồi xưa, bà yêu thương cháu cùng Diệu Linh nắm." Nói xong, cô nằm lên đùi bà cụ, khóc thút thít.
Triệu Hùng đứng bên cạnh, luôn quan sát biểu cảm trên khuôn mặt bà cụ, cứ tưởng bà cụ lại "Diễn trò" ở đây, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như đang diễn? Chẳng lẽ lương tâm bà ta thật sự cắn rứt, hồi tâm chuyển ý?
Bà cụ đưa đôi tay đã nhăn nheo vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ty-phu/1659649/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.