Kim Trung nhìn thấy Nông Tuyền và Cố Minh Tuyết thì cũng lần lượt chia ra rồi ôm hai người mỗi người một cái.
Triệu Hùng và Kim Trung cách biệt bảy năm!
Nhưng khi hai người gặp lại nhau một lần nữa, không nghĩ tới được Triệu Hùng đã có được một cô con gái năm tuổi đáng yêu.
Dao Châu đi tới bên người của Kim Trung, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu của trẻ nhỏ mà hỏi: “Cháu gọi chú là chú, hay gọi bác là bác?”
Kim Trung cười một tiếng, tiếp đó ôm Dao Châu vào trong ngực rồi nhẹ nhàng chọt chọt lên cái trán nhỏ bé của Dao Châu, cười nói: “Tuy rằng bác chỉ lớn hơn so với bố của cháu không đến một tháng, nhưng mà cháu vẫn phải gọi bác là bác!”
“Cháu chào bác!”
“Dao Châu ngoan lắm!”
Kim Trung lấy ra một sợi dây chuyền có mặt đá được làm bằng ngọc Phỉ thúy dùng để cầu bình an từ trong túi áo ra, sau đó đeo lên trên cổ cho Dao Châu, nói: “Đây là quà mà bác tặng cho cháu.”
Mặc dù Lý Thanh Tịnh không hiểu “Ngọc”, nhưng mà chỉ cần nhìn một cái thôi thì cũng có thể biết được sợi dây chuyền mặt ngọc cầu bình an này có giá trị không hề nhỏ.
Triệu Hùng là một người thạo nghề trong việc phân biệt hàng tốt hàng xấu, cho nên anh có thể nhìn ra được sợi dây chuyền mặt ngọc cầu bình an này là loại thủy tinh, màu xanh dương lục trong suốt thuần nhất và đồng đều, độ tinh khiết cực cao, có thể nói tuyệt phẩm, giá cả sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ty-phu/1659635/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.