Triệu Hùng cầm tư liệu Trần Văn Sơn tra được trong tay, "bộp" ném lên mặt Hán Vân Hiển, lạnh giọng nói: "Chứng cứ đều ở đây, tự cậu xem một chút đi."
Hán Vân Hiển nhặt những tờ giấy từ dưới đất lên, xem đủ loại giám định, rốt cuộc cũng đứng không vững, cơ thể lung lay.
"Không, không… đây không phải là thật."
Hán Vân Hiển xoay người lại, nhìn Hán Hiên hỏi: "Bố nói cho con biết, đây không phải là thật đúng không?"
Hán Hiên thở dài, nói: "Haizz. Giấy không gói được lửa. Không sai, con đúng là không phải con của Hán Hiên, mà là bố nhận nuôi từ cô nhi viện trở về. Mẹ ruột con chính là Hán Nguyệt Tiên."
"Vì sao? Vì sao? Là ông trời đang chơi trò đùa con sao?" Hán Vân Hiển điên cuồng hét lên, anh ta chỉ vào Hán Nguyệt Tiên nói: "Cho dù bà là mẹ tôi, tôi cũng sẽ không nhận bà. Từ lúc bà sinh ra tôi đã chăm sóc tôi một ngày nào chưa? Hiện tại tôi đã trưởng thành, thành công, muốn tới nhận tôi. Bà cút đi cho tôi."
Trong lòng Hán Nguyệt Tiên vốn tràn đầy vui vẻ, muốn nhận con nhưng không ngờ kết quả lại như thế này. Bà ta che mặt thút thít, chạy vội ra "khách sạn Lâm Thành".
Hán Vân Hiển thở phào một tiếng, quỳ gối trước mặt Hán Hiên, nói: "Bố, từ nhỏ bố đã nuôi dưỡng con nên người, con chỉ nhận người bố này thôi."
Hán Hiên nhẹ gật đầu, tiến lên đỡ Hán Vân Hiển dậy, nói: "Vân Hiển, chỉ cần Hán Hiên bố có một miếng cơm ăn thì sẽ không để con đói bụng."
Triệu Hùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ty-phu/1659617/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.