Chương trước
Chương sau
Hán Vân Hiển là cậu chủ số một ở thành phố Hải Phòng, sự ưu ái của anh ta đáng giá một nghìn đô la! Vòng tròn bạn bè của Thẩm Minh khác với Hán Vân Hiển, muốn anh muốn két thân với Hán Vân Hiển, sớm đã thân rồi, không thể đơn độc xây dựng một vòng riêng để cạnh tranh với Hán Vân Hiển.
Thẩm Minh cười chế nhạo nói: "Xin lỗi Hán anh Vân Hiển! Triệu Hùng là bạn của Thẩm Minh tôi.
Tôi không thể nhìn người phụ nữ của cậu ấy bị anh làm nhục, cành đừng nói đến còn ở trong khách sạn của tôi.
"Được lắm, Thẩm Minh! Anh được lắm." Hán Vân Hiển trừng mắt nhìn Thẩm Minh, biết bây giờ ở đây có anh, anh không thể có phát sinh quan hệ với Lý Thanh Tịnh được.
Anh ta thậm chí không quan tâm đến việc thay quần áo, mặc áo choàng tắm lấy quần áo trên giườn.
Anh ta đi đến bên cạnh Thẩm Minh, lạnh lùng nói với anh: "Thẩm Minh, cậu không nể mặt tôi thì đừng trách Hán Vân Hiển tôi vô lễ với nhà họ Thẩm của anh." Thẩm Minh nheo mắt nói: "Hán Vân Hiển! Đừng tưởng anh là cậu chủ số 1 của Hải Phòng mà Thẩm Minh tôi sẽ sợ anh." "Vậy chúng ta cứ chờ xem." Hán Vân Hiển hừ lạnh một tiếng, bỏ đi.
Thẩm Minh liếc nhìn La Tinh, La Tinh đã biết thân phận thực sự của Thẩm Minh nên ông ta không dám làm phiền.
Dược phẩm La Tinh của ông ta có quy mô nhỏ, chỉ là một xưởng sản xuất dược phẩm nhỏ.
Nếu nhà họ Thẩm giàu có như vậy muốn động đến ông ta, ông ta sẽ phá sản trong vòng vài phút.
La tinh thấy Thẩm Minh đang nhìn mình, khiến ông ta run lên vì sợ.
Với khát vọng sống sót mãnh liệt, ông ta giải thích với Thẩm Minh: "Cậu Thẩm Minh! Không liên quan đến tôi, tôi cũng bị ép phải làm việc này." La Tinh bây giờ hối hận vô cùng, Hán Vân Hiển và Thẩm Minh ông ta đều không động vào được, vì 7 tỷ nhà họ Đào đưa cho, một khi chọc giận người siêu giàu như vậy hai nhà đó, ông ta không thể chịu được sự trả thù của người giàu.
Thẩm Minh định giao La Tinh cho Triệu Hùng xử lý, nhưng Triệu Hùng vẫn chưa tới, anh ta chỉ thị cho quản lý sảnh: "Đưa người này tới văn phòng của tôi trước!" Ngay khi Hán Vân Hiển rời đi, Triệu Hùng cũng vừa đến "Khách sạn Minh Tú", hai người không chạm mặt nhau.
Triệu Hùng thực hiện một cú nhấp nháy đẹp mắt lùi vào nhà để xe, đỗ xe ổn định giữa hai chiếc xe.
Anh chàng trông xe kinh ngạc, đây là xe đỗ xe đẹp nhất mà anh ta từng thấy! Sau khi Triệu Hùng xuống xe, anh vội vàng vào khách sạn.
Sau khi đến phòng 8016, chỉ có Thẩm Minh và người quản lý tiền sảnh ở trong phòng.
Triệu Hùng nhìn lướt qua giường, thấy quần áo của vợ mình Lý Thanh Tịnh còn nguyên vẹn, vẫn chưa bị xâm phạm, anh lo lắng hỏi Thẩm Minh: "Hán Vân Hiển đang ở đâu?" "Anh ta vừa đi, anh không thấy anh ta sao?" Triệu Hùng lắc đầu.
Thẩm Minh nói với Triệu Hùng: "Vợ anh hình như không phải say rượu đâu, có thể là bị người nào đó bỏ thuốc, anh có thể tự mình xem!" Sau đó, nháy mắt với quản lý sảnh, hai người rời khỏi phòng.
Triệu Hùng khóa cửa lại, lập tức đến bên giường, nhẹ nhàng lay động thân thể Lý Thanh Tịnh, gọi: "Thanh Tịnh! Thanh Tịnh!" Lý Thanh Tịnh từ từ mở mắt ra, đôi mắt mơ màng tràn đầy xuân sắc, vươn cánh tay mảnh mai ra ôm cổ Triệu Hùng.
Triệu Hùng vừa muốn nói chuyện, không ngờ Lý Thanh Thịnh lại chủ động hôn anh! Nếu là bình thường, Triệu Hùng hẳn là vui vẻ! Nhưng bây giờ tình hình nguy cấp nên anh làm gì còn tâm tình nghĩ đến.
Triệu Hùng xác nhận rằng vợ mình Lý Thanh Tịnh bị bỏ thuốc.
Sau khi được tự do, anh ôm Lý Thanh Tịnh vào phòng tắm.
Sau đó, bật vòi hoa sen, bắt đầu dội nước lạnh lên người của Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh vùng vẫy, mấy lần làm xước cánh tay của Triệu Hùng.
Dội nước cả ngày trời, Lý Thanh Tịnh không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.
Không có cách nào, nhìn dáng vẻ chỉ có thể...đúng lúc này Lý Thanh Tịnh chạy tới hôn Triệu Hùng, Triệu Hùng ôm lấy eo thon của vợ Lý Thanh Tịnh hôn đáp trả lại cô.
Kết thúc! Lý Thanh Tịnh ở trong vòng tay của Triệu Hùng chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi Lý Thanh Tịnh tỉnh lại, đã gần chín giờ tối.
Nhìn thấy Triệu Hùng nằm bên cạnh, cô lại vén chăn bông lên, hét lên "a!" một tiếng, cho Triệu Hùng một cái bạt tai.
Triệu Hùng vừa ngủ say đã bị vợ Lý Thanh Tịnh đánh thức.
"Thanh Tịnh! Em đánh anh làm cái gì?" Triệu Hùng ôm lấy má bị tát, khó hiểu nói.
"Ai bảo anh làm những điều dơ bẩn này đối với em." Thấy Lý Thanh Tịnh hiểu lầm, Triệu Hùng giải thích: "Thanh Tịnh! Em nghĩ kĩ lại xem, đồ ăn thức uống của em bị người ta động tay vào đấy.
Nếu không phải anh kịp thời cứu em, hậu quả sẽ rất thảm." "Anh cứu em?" Lý Thanh Tịnh cũng cảm thấy có gì đó kỳ quái, cô và Triệu Hùng đã kết hôn nhiều năm như vậy, nếu Triệu Hùng tự mình động thủ thì cô sớm đã bị ăn rồi! Cô cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra, cô chỉ nhớ lúc đó cô đang ăn cơm với La Tinh, sắp ăn xong thì thân thể đột nhiên nóng bừng.
Sau đó, giống như một cơn say, cô không nhớ gì cả.
Cuối cùng, Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh, sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Căn phòng này là do Hán Vân Hiển mở, nếu không phải Thẩm Minh vô tình đụng phải chuyện này, Lý Thanh Tịnh đã bị Hán Vân Hiển làm nhục rồi.
Lúc này Lý Thanh Tịnh mới nhận ra, cô trách nhầm chồng cô là Triệu Hùng rồi.
Cô duỗi ra lòng bàn tay trắng nõn, xoa xoa chỗ bị đánh trên mặt Triệu Hùng, nhẹ giọng an ủi: "Ông xã, đều là lỗi của em! Anh còn đau không?" "Có thể không đau à?" Triệu Hùng giả bộ rất đau.
"Vậy thì anh đánh lại đi! Chuyện này trách em không điều tra rõ ràng." Lý Thanh Tịnh nói xong, nhắm đôi mắt xinh đẹp lại! Nhìn lông mi dài che kín mi mắt của vợ mình, chiếc mũi cao, khuôn miệng anh đào với bờ môi cong lên duyên dáng, khuôn mặt xinh như hoa này đơn giản là một kiệt tác tài tình của chúa.
Triệu Hùng nào nỡ ra tay chứ.
Anh vươn bàn tay to như chiếc quạt ra, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của vợ Lý Thanh Tịnh nói: "Được rồi! Bây giờ hai chúng ta không ai nợ ai." Lý Thanh Thanh từ từ mở mắt ra, gục đầu vào trong vòng tay của Triệu Hùng, ôm lấy eo Triệu Hùng nói: "Ông xã! Anh đối với em thật tốt." Trước đây, Lý Thanh Tịnh chỉ gọi tên Triệu Hùng chứ chưa từng gọi anh là "ông xã".
Nhưng lần này, hai người lại ngoài ý muốn ở bên nhau, tình cảm lại thăng hoa.
Lý Thanh Tịnh càng nghĩ càng sợ, lần này vấn đề rất nghiêm trọng, nếu không có Thẩm Minh và Triệu Hùng, sự trong trắng của cô sẽ không còn nữa.
Nếu thật sự bị Hán Vân Hiển làm cho ô uế, cô không biết mình còn có dũng khí sống tiếp hay không? Sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ra khỏi phòng, một người phục vụ đứng ở hành lang nói với Triệu Hùng: "Anh Triệu Hùng, chúng cậu Thẩm Minh đang đợi anh trong văn phòng." "Đưa tôi đến đó!" Triệu Hùng nói với người phục vụ.
"Vâng!" Người phục vụ gật đầu, đưa Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến văn phòng của Thẩm Minh.
Nhìn thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đi tới, Thẩm Minh cười nhạo hai người, nói: "Hai người thật được đấy nha! Có người giúp hai người mở cửa phòng, hơn nữa còn tiết kiệm tiền phòng nữa." Khi Lý Thanh Tịnh nghe thấy điều này, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Triệu Hùng vội vàng đổi chủ đề, nói với Thẩm Minh: "Thẩm Minh! Lần này cảm ơn anh." "Không cần cảm ơn tôi, vì cứu vợ của anh mà tôi đã đắc tội với Hán Vân Hiển rồi.
Anh ta có khả năng sẽ làm gì đó với nhà họ Thẩm, anh xem thế nào đi!" Thẩm Minh mặc dù là đại gia, nhưng cũng là một thương nhân, tự nhiên biết khi nào nên ngồi bắt đầu trả giá.
"Anh yên tâm! Tôi sẽ không bỏ qua cho Hán Vân Hiển, ngày tập đoàn Vân Yên phá sản không còn xa nữa đâu." Thẩm Minh gật đầu nói: "La Tinh đã bị tôi giam giữ ở đây, anh có thể tự mình thẩm vấn đi! Tôi còn có việc, đi trước đây!" Triệu Hùng cũng không khách sáo với Thẩm Minh, nói "Được!" Sau khi Thẩm Minh rời đi, không đợi Triệu Hùng mở miệng nói chuyện với La Tinh.
Chỉ nghe Lý Thanh Thịnh rống lên với La Tinh: "La Tinh! Tôi còn gọi ông là chú.
Ông lại lòng lang dạ thú, làm chuyện hèn hạ với tôi." "Thanh Tịnh, cô nghe tôi giải thích.
Là bà ngoại và mẹ của cô bắt tôi làm điều này." La Tinh nói với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh những gì đã xảy ra.
Nói bà cụ Đào đã tìm gặp ông ta và yêu cầu ông ta hẹn gặp Lý Thanh Tịnh với danh nghĩa làm ăn.
Sau đó, bảo Hán Vân Hiển đến khách sạn, ông ta có trách nhiệm đưa Lý Thanh Tịnh lên phòng.
Sau khi hoàn thành, sẽ đưa cho ông ta bảy tỷ! Nghe La Tinh nói xong, Lý Thanh Tịnh vẻ mặt đau khổ.
Trong lòng cô luôn nghĩ về mẹ mình là Đào Yên Hoa còn có mối quan hệ mẹ con ruột thịt hơn ao nước lã, cô và nhà họ Đào cũng có rất nhiều kỷ niệm đẹp thời thơ ấu.
Nhưng cái cách mà những người được gọi là gia đình này đối xử với Lý Thanh Tịnh khiến ảo tưởng duy nhất của cô tan vỡ! Triệu Hùng an ủi vợ Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh! Nhà họ Đào vì lợi ích đã điên cuồng đến mức này rồi.
Trước đó là Diệu Linh, sau đó lại là em, e rằng như vậy là không được đâu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.