Triệu Hùng có thể dám nói năng không kiêng nể gì với cô út Lý Diệu Linh nhưng tuyệt đối không dám đùa với Lý Thanh Tịnh như thế. Trên người Lý Thanh Tịnh luôn có một loại cảm giác bẩm sinh, cho dù ở trong nhà cũng luôn cao cao tại thượng.
Đây không phải do Lý Thanh Tịnh muốn biểu hiện, mà là trên người cô tự nhiên có một thứ mà người ta gọi là "phong cách".
Phụ nữ càng như vậy, đàn ông lại càng muốn chinh phục cô. Thậm chí Triệu Hùng nghĩ, đợi ngày nào đó anh xoay người làm chủ thì nhất định phải để Lý Thanh Tịnh cúi đầu với mình.
Lý Thanh Tịnh giống như cảm nhận được suy nghĩ của Triệu Hùng, liếc nhìn anh một cái.
Triệu Hùng làm như không có việc gì chia cơm thành hai phần cho Lý Thanh Tịnh và con gái.
Trong lúc ăn cơm, Lý Thanh Tịnh lo lắng nói: "Triệu Hùng, anh đụng phải người như Hán Vân Hiển, sau này nên cẩn thận hơn nhé. Em lo anh ta sẽ làm gì đó bất lợi với anh."
Triệu Hùng giơ nắm đấm nói: "Thanh Tịnh, em không cần sợ, với cái thân thể đó của Hán Vân Hiển, cho dù là hai người cũng không đủ cho anh đánh. Nếu như anh ta dám chơi bẩn anh, cùng lắm thì anh tìm ông Trần giúp một chút."
"Anh cũng không phải cái gì của ông Trần, việc nhỏ người ta có thể giúp, nhưng những việc liên quan đến lợi ích thì cũng chưa chắc được."
Lý Diệu Linh vừa nghe xong thì sợ hãi hỏi Lý Thanh Tịnh: "Chị, chúng ta phải làm sao đây, Hán Vân Hiển đã để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ty-phu/1659599/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.