Ngày này là ngày nhà trẻ vô cùng náo nhiệt. Đầu tiên là lãnh đạo nhà trẻ lên đài nói chuyện, ngay sau đó là bọn nhỏ biểu diễn vũ đạo đã luyện tập. Rất nhiều bé bình thường khi luyện tập thì múa rất tốt nhưng có lẽ vì lần này phải múa trước nhiều người, khó tránh khỏi khẩn trương nên các thầy cô của mỗi lớp bèn đứng ở bên dưới sân khấu để múa cho học sinh bên trên nhìn theo. Đến phiến lớp Lâm Thảo, Lâm Thảo mặc váy ngắn, đứng dưới sân khấu vui vẻ máu cùng học sinh. Lâm Thảo cao một mét sáu mươi lăm, bởi vì dáng người rất đẹp, xinh xắn nhanh nhẹn. Mặc sơ mi màu đen, váy ngắn màu trắng, lúc nhảy múa thật giống thành viên nữ trong nhóm nhạc, múa rất uyển chuyển có cảm xúc. Trong lúc nhất thời, các phụ huynh chia thành hai phe, bên nữ thì xem học sinh nhảy múa, bên nam thì xem cô giáo Lâm Thảo nhảy múa. Lý Thanh Tịnh thấy ông xã Triệu Hùng nhìn Lâm Thảo đến si ngốc, cô bèn dùng khuỷu tay đánh lên ngực anh một cái. Chợt nghe Lý Thanh Tịnh lạnh giọng nói: "Ánh mắt anh nhìn đi đâu đấy?" "À! Anh thấy cô giáo Lâm Thảo múa không tồi." Lý Thanh Tịnh ôm cánh tay, lạnh giọng nói với Triệu Hùng: "Đừng làm cho em khinh thường anh, nếu anh muốn phụ nữ thì có thể đi ra ngoài tự giải quyết." "Thật sự?" Mắt Triệu Hùng sáng ngời. Mắt Lý Thanh Tịnh lộ ra ánh sáng lạnh, nói với Triệu Hùng: "Anh có thể thử xem!" Thời tiết hai mươi tám độ, Triệu Hùng bỗng nhiên cảm thấy một đợt gió lạnh đánh úp lại. Lập tức giải thích với bà xã Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, sao anh có thể làm chuyện này được. Trong nhà có người đẹp nhất thành phố Hải Phòng rồi, nếu anh còn đi ra ngoài làm loạn thì chẳng phải là đánh mất trân châu để mặt hạt vừng à." "Hừ! Anh hiểu được như vậy là tốt." Lý Thanh Tịnh nói xong thì xoay người tiếp tục nhìn con gái biểu diễn trên khán đài. Triệu Hùng vừa nhìn con gái múa, vừa thưởng thường liếc sang Lâm Thảo một cái. Cũng may rốt cuộc bọn nhỏ cũng biểu diễn xong rồi, Lâm Thảo cũng dừng động tác. Lên sân khấu dắt bọn nhỏ về lớp. Sau khi trở về, các lớp bắt đầu trò chơi bố con. Trò chơi đầu tiên có tên là "Chân nhỏ dẫm chân to." Bạn nhỏ sẽ dẫm lên chân của bố mẹ, chân nhỏ không được rơi xuống đất. Bố mẹ và bạn nhỏ cùng lôi kéo nhau đi đến điểm đích, ai đến đích trước, thuộc vào gia đình nào thì gia đình đó sẽ thắng. Diệp Tử dẫm lên chân Triệu Hùng, nhỏ giọng nói: "Bố ơi, bố chính là siêu nhân, không được phép thua đâu!" Triệu Hùng tự tin nói: "Diệp Tử yên tâm đi, bố nhất định sẽ về đích đầu tiên." Trường học tổ chức "Trò chơi bố con" là có mục đích. Một là tăng cường giao tiếp, trao đổi giữa con cái với bố mẹ, hai là để bố mẹ làm gương cho con cái. Trong quá trình chơi, bố mẹ tự thể nghiệm, sau đó nói cho con cái, cái gì gọi là kiên trì, không bỏ cuộc, không buông tay. Bố Bé Bin không thích Triệu Hùng, lần trước đã thua trong tay Triệu Hùng rồi. Trận Đấu còn chưa bắt đầu, anh ta đã cố gắng để không lại xấu hổ. Sau khi trận đấu bắt đầu, mẹ của các bạn nhỏ đều lớn tiếng cổ vũ "Cố lên!" "Cố lên!", Triệu Hùng và bố của Bé Bin mang theo con của mình vượt qua các ông bố khác, đi ở đầu tiên. Chỉ là dù bố Bé Bin cố gắng thế nào cũng vẫn luôn cách Triệu Hùng một khoảng, cuối cùng bị Triệu Hùng lấy được vị trí đầu tiên. Thấy Triệu Hùng và con gái thắng được trò chơi, Lý Thanh Tịnh vui sướng chạy tới. Nói với Triệu Hùng và con gái: "Vừa rồi hai bố con biểu hiện giỏi quá, là người về đích đầu tiên luôn!" Diệp Tử hào hứng ôm cổ Triệu Hùng, tự hào nói: "Mẹ, bố thật là giỏi!" "Trò chơi bố con" tiếp theo là một nhà ba người cùng lên, tên là "Gia đình chuột túi." Đầu tiên là con sẽ ôm chặt lấy cổ của bố, dựa sát vào người bố mình. Sau đó bố mẹ phải giống như chuột túi, nhảy từng bước về phía trước. Khi nhảy về đích, trẻ ném bóng và mẹ hứng bóng bằng xô nhựa. Người đầu tiên hứng được ba quả bóng, người bố sẽ lại ôm đứa bé, nhảy như chuột túi để quay về điểm xuất phát, tổ nhanh nhất sẽ dành chiến thắng. Ngay từ khi vừa bắt đầu trận đấu, Triệu Hùng đã ôm con nhảy như nhảy ếch tiến về phía trước, nhanh chóng bỏ xa cặp bố con khác ở phía sau. Ngay cả bố Bé Bin cũng bị Triệu Hùng bỏ lại. Sau khi để con xuống, Diệp Tử bắt đầu ném bóng. Lý Thanh Tịnh cầm xô nhựa hứng bóng. Trong quá trình hứng bóng, xuất hiện sai lầm nho nhỏ cho nên có hai quả liên tiếp bị rơi ra ngoài. Mẹ Bé Bin phát huy vượt qua ngày thường, nhanh chóng hứng được ba quả bóng. Cứ như vậy, bố Bé Bin nhanh chóng ôm con nhảy về vạch xuất phát. Lý Thanh Tịnh thấy nhà Bé Bin đã bắt đầu quay về rồi, bên này của cô còn thiếu một quả bóng nữa. Gấp đến mức lại mắc thêm sai lầm. Triệu Hùng an ủi Lý Thanh Tịnh: "Vợ cố lên! Em coi quả bóng là con mình đi." Ngay lúc Triệu Hùng nói chuyện, Diệp Tử lại ném bóng ra. Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Hùng nói, coi quả bóng là đứa con. Thế này nếu không bắt được, bé con bị rơi xuống đất sẽ gặp nguy hiểm. Ngay lúc quả bóng chuẩn bị chạm đất, Lý Thanh Tịnh làm một động tác, kỳ tích đỡ được quả bóng. Diệp Tử hưng phát gào thét phát khóc, Triệu Hùng vội nói với Diệp Tử: "Diệp Tử, mau lên đây!" Triệu Hùng khom lưng, Diệp Tử nhảy dựng lên, Triệu Hùng vươn tay, vững vàng ôm Diệp Tử lên cổ mình. Triệu Hùng thấy bố Bé Bin đã nhảy về được nửa đường. Triệu Hùng bèn dùng hết toàn lực, đuổi theo bố Bé Bin. Nhưng bởi vì đã cách nhau rất xa, lúc đuổi đến không đầy hai mét nữa thì bố Bé Bin dẫn đầu về đích, Triệu Hùng chỉ đành về thứ hai! Bố Bé Bin cho Triệu Hùng một ánh mắt khiêu khích, ý tứ là tôi cũng không kém đâu nhé! Lý Thanh Tịnh cảm thấy lần này không lấy được giải nhất tất cả đều do sai lầm của mình. Cô đi đến bên cạnh Triệu Hùng và con gái, nói nhỏ: "Mẹ xin lỗi Diệp Tử, lần này là do mẹ mắc lỗi!" "Mẹ! Bố nói mẹ đã rất tuyệt vời. Xếp thứ hai cũng là rất giỏi, không phải chuyện gì cũng phải tranh vị trí thứ nhất mới được." Lý Thanh Tịnh liếc nhìn Triệu Hùng một cái, giống như rất ngoài ý muốn việc Triệu Hùng có thể dạy con gái những điều đúng đắn như vậy. Triệu Hùng giơ ngón tay cái với vợ, khen ngợi Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, quả bóng cuối cùng em hứng được kia, động tác đỡ bóng thật sự rất xinh đẹp!" Lý Thanh Tịnh cũng tự hiểu được quả bóng cuối cùng cô đỡ được kia thật là không thể tưởng tượng nổi. Không biết là được Triệu Hùng cổ vũ hay là kích phát ra tiềm lực trong cơ thể, phát huy vượt a người thường. Sau hai vòng “Trò chơi bố con” là đến trò chơi giữa các khối lớp. Nhà trẻ chia lớp, Lớp Chồi, Mẫu Giáo Bé. Hiện tại Diệp Tử đang học lớp chồi, cho nên Triệu Hùng và bố Bé Bin được Lâm Thảo chọn đại diện cho Lớp Chồi lên thi đấu. Trò chơi này tên là "Chạy theo bóng", bố mẹ và đứa con sẽ chia nhau đứng ở hai đầu, đầu tiên là đứa nhỏ cầm bóng bàn chạy về phía bố mẹ. Sau đó bố mẹ cầm lấy vợt bóng bàn đưa quả bóng chạy về đích. Mỗi lớp có hai tổ gia đình, lớp nào dùng ít thời gian nhất thì lớp đó sẽ thắng. Trong những đứa nhỏ tham gia thi đấu, Bé Bin là bé chạy nhanh nhất. Cho nên đã nhanh chóng đưa bóng bàn cho bố mình. Nhưng bố Bé Bin là đặc biệt kém việc giữ vững bóng bàn trên vợt bóng, đã làm bóng rơi xuống đất mấy lần. Mỗi lần rơi xuống đều phải mang bóng quay về điểm xuất phát để bắt đầu lại. Tuy rằng Diệp Tử chạy không nhanh, tốc độ ở khoảng giữa, nhưng sau khi giao bóng vào tay Triệu Hùng, Triệu Hùng gần như không mắc sai lầm nào, nhanh chóng mang bóng về đến điểm cuối. Trở thành người đầu tiên về đến đích. Chỉ là thành thích của lớp không phải tính theo cá nhân, mà hai gia đình cộng lại, dùng thời gian ngắn nhất mới có thể thắng trận đấu. Triệu Hùng thấy bố Bé Bin liên tục làm rơi bóng, người khác đều vượt qua anh ta rồi. Anh bèn nói to với anh ta: "Bố Bé Bin, không phải anh đến để gây cản trở đấy chứ?". Kiếm Hiệp Hay Bố Bé Bin trừng mắt nhìn Triệu Hùng một cái, tiếp tục dùng vợt nâng bóng chạy đi, nhưng lại để bóng rơi xuống lần nữa. Triệu Hùng đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy mình có lo lắng thì cũng chỉ là lo lắng suông. Các phụ huynh khác ở lớp Lâm Thảo đều cổ vũ bố Bé Bin cố lên, đồng thanh hô: "Cố lên! Cố lên!..." Bố Bé Bin thấy Triều Hùng đứng ở điểm đích, dáng vẻ hoàn toàn là vui sướng khi người gặp họa, anh ta thật sự bị chọc tức rồi. Lại xuất phát một lần nữa, cẩn thận nâng bóng, không dám để cho bóng rơi xuống đất. Lần này rốt cuộc ông trời cũng để tâm đến anh ta, khiến anh ta đi được đến đích. Bố Bé Bin không biết thành tích như thế nào, nhưng cuối cùng bản thân cũng về đến đích, không khỏi thở phào một hơi. Triệu Hùng đả kích bố Bé Bin: "Thế nào, tôi đã nói anh sẽ gây cản trở mà?" Bố Bin lại không phản bác anh, bởi vì thật sự là như thế, anh ta quả thật gây cản trở. Thế nên lần đầu tiên nói với Triệu Hùng: "Xin lỗi!" Triệu Hùng rất bất ngờ, không thể tin được lời này có thể được phát ra từ miệng bố Bé Bin. Chợt nghe bố Bé Bin tiếp tục nói với Triệu Hùng: "Tôi thừa nhận, lần trước chúng ta xảy ra mâu thuẫn khiến lòng tôi có thành kiến với anh, nhưng thông qua trận đấu này, tôi đã nhìn ra Ngưu Cương tôi không bằng anh! Anh mới là NO1!" Triệu Hùng cười cười, vỗ vỗ vai Ngưu Quảng: "Người anh em, anh có thể kiên trì đến cuối cùng đã là rất tốt. Tôi nói anh cản trở chỉ là muốn khích lệ anh thôi." Ngưu Quảng thấy Triệu Hùng gọi mình là "anh em", trong lòng vô cùng vui sướng, kích động nói: "Bố Diệp Tử, về sau chúng ta chính là bạn bè! Cảm ơn anh." Triệu hùng cười cười, không ngờ rằng trường học tổ chức "Trò chơi bố con" mà anh lại có thể có được một người bạn mới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]