“Tại sao lại không thể, cửa xe hỏng hay chưa mà không nhìn ra sao?”, Đinh Dũng cười lạnh lùng, chắp hai tay trước ngực nói với giám đốc: “Nhân viên của showroom các ông không khoá cửa lại rồi đổ tội lên đầu tôi. Tôi cho rằng một người làm giám đốc như ông cần phải nói chuyện cho rõ ràng với cấp dưới đi”.
“Haiz… việc này là do chúng tôi sai, cậu xem…”, ông giám đốc thở dài bất lực nhìn sang Lâm Lâm. Lúc này nếu ông ta còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ông ta sống cũng phí bao nhiêu năm trên đời rồi. Lúc này ông ta chỉ có thể tự nhận trách nhiệm về mình, cho Thiết Như Long đường lui.
“Việc này vốn dĩ không liên quan gì đến ông. Tôi nhớ vừa rồi có người còn nói năng hống hách, nếu cửa xe không phải do tôi làm hỏng thì nuốt luôn cửa mà?”, nói tới đây, Đinh Dũng nhếch miệng châm chọc, liếc sang Thiết Như Long.
Thiết Như Long tối sầm mặt, hắn cau mày thật sâu. Cho dù thế nào thì hắn cũng không thể ngờ cánh cửa này lại không hề bị hỏng. Lúc này hắn đâm lao phải theo lao, không thể nào nuốt cánh cửa kia được nên chỉ có thể hắng giọng nhìn Đinh Dũng: “Tiểu tử, đừng có được đà lấn tới. Đã không phải là cậu làm hỏng thì không cần phải đền nữa. Còn không mau cút?”
“Xem ra Long thiếu gia nói lời không giữ lời hả?”, Đinh Dũng nhếch miệng cười, nhướng mày gật đầu như sớm có dự đoán từ trước.
Nụ cười đầy ý tứ này trong mắt Thiết Như Long như cười mỉa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-truong-sinh/1193805/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.