“Đinh Dũng, chúng ta mau đi thôi”, Dương Phàm nhìn Hắc Xà có vẻ bất an, cô dùng tay huých Đinh Dũng rồi nói nhỏ: “Mấy người này nhìn là biết không tử tế gì rồi. Chúng ta đừng đụng đến làm gì, mau đi thôi”. “Đã đụng tới rồi, bây giờ đi thì có ích gì nữa không?”, Đinh Dũng cau mày nhìn Dương Phàm rồi lên tiếng nói. Nghe Đinh Dũng nói vậy, Dương Phàm khẽ hắng giọng rồi bĩu môi: “Bọn côn đồ này không như anh tưởng tượng đâu, tới lúc đó bọn chúng gọi người ra thì một mình anh đánh lại hàng chục người kiểu gì?” “Tôi có thể đánh lại hay không thì liên quan gì đến cô?”, Đinh Dũng khẽ nhếch miệng, nhìn Dương Phàm với ánh mắt trong veo và hỏi lại. Câu này của anh khiến Dương Phàm tức tối. Cô ta bấm bụng, nghiến răng rồi lên tiếng: “Hừ! Nếu anh bị người ta đánh bò ra đấy thì tôi với Hàn Phương Nhiên…” “Tiểu Phàm, được rồi!”, Hàn Phương Nhiên kéo Dương Phàm lại rồi nhìn về phía Đinh Dũng, nói nhỏ: “Hay là… chúng ta đi trước đi, dù sao…” “Chúng mày thì thầm cái gì? Tao nói cho chúng mày biết, lát lữa Trương đại thiếu gia đến, chúng mày đừng có hòng đi”, Hắc Xà xoa xoa cằm rồi hạ giọng nạt nộ. Đinh Dũng đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí chĩa thẳng vào Hắc Xà rồi nói: “Ồn ào, vừa rồi mày thấy tao ra tay còn nhẹ à?” “Mày! Hừ! Đợi Trương đại thiếu gia đến, tao xem mày còn dám ở đấy mà to mồm không”, thấy Đinh Dũng nói vậy, mặt Hắc Xà biến sắc. Hắn vội vàng lùi về sau. “Mặc dù ba tên này không phải là đối thủ của anh nhưng nếu như muốn kéo dài thời gian thì cũng không thành vấn đề. Chúng ta nhất định không tránh được rắc rối đâu. Chi bằng giải quyết một lần cho xong”, Đinh Dũng nhún vai bất lực rồi liếc sang Dương Phàm một cái và nói với Hàn Phương Nhiên: “Trừ phi, đánh chết cả ba tên đó”. “Đừng, giết người là phạm pháp đấy”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Phương Nhiên kinh ngạc vội lên tiếng luôn. “Ôi chao!”, Đinh Dũng thấy Hàn Phương Nhiên phản ứng như vậy thì buồn cười, không nhịn được mà cười phá lên: “Em yên tâm đi, vì em, anh sẽ không ngồi tù đâu”. Hàn Phương Nhiên cứng đơ người. Kể cả khi phản ứng lại thì mặt cô cũng đỏ hẳn lên. Cô quay khuôn mặt nửa tức giận nửa xấu hổ kia sang một bên, trong lòng cảm thấy thật khác thường. Không biết từ bao giờ cô hình như thấy rằng lão chồng được người ta gọi là kẻ bỏ đi này lại không đáng ghét như trước nữa. Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài có hàng loạt âm thanh nhốn nháo, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập vang lên. “Hắc Xà, tôi nói anh cũng quen bố tôi rồi, sao mấy việc vặt này lại không giải quyết được?”, khi còn ở xa đã nghe thấy giọng nói của Trương Bồi Sơn. “Trương đại thiếu gia, cuối cùng cậu cũng đến rồi”, Hắc Xà chạy ngay tới phía Trương Bồi Sơn với vẻ mặt nịnh bợ, trong chốc lát hắn ta nhìn về Đinh Dũng như thể nói rằng Đinh Dũng chết đến nơi rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]