“Không phải ngươi đã nói là, nếu như bản tôn có đến thì ngươi cũng không sợ bản tôn đấy à?” 
Lôi Tôn nhìn bao quát xuống chồn tinh, nhàn nhạt hỏi. 
“Lôi Tôn, tôi, tôi, tôi,...” 
Chồn tinh ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, cả người đều run rẩy. 
“Hừ!” 
Lôi Tôn tức giận hừ một tiếng: 
“Còn dám đòi giết cháu gái của bản tôn, ngươi quả thật đáng chết!” 
Tiếng nói vừa rơi xuống, Lôi Tôn đã giơ cao Thư Hùng Song Tiên lên, muốn đánh vào gáy của chồn tinh. 
“Ông nội, chờ đã!” 
Văn Tuyết Tâm vội vàng kêu lên, đồng thời chạy tới. 
“Tuyết Tâm, nghiệt súc này dám nói muốn giết con, vì sao con còn muốn cứu nó chứ?” Lôi Tôn cau mày nói. 
“Ông nội, là thế này.” Cô ấy giải thích nói: “Con yêu nghiệt này không hề sợ hãi, con mới nghi ngờ là nó bị người ta sai khiến tới hành hung, cho nên mới muốn hỏi người sai khiến nó là ai.” 
Thật ra thì cô ấy cũng có thể nghĩ ra được là ai, chẳng qua chỉ muốn xác nhận sơ qua một chút mà thôi. 
“Hửm!” 
Lôi Tôn hơi ngạc nhiên, sau đó giận dữ hỏi: “Nói, là ai đã sai khiến ngươi hành hung, nếu như không nói chi tiết ra hết, bản tôn muốn ngươi vạn kiếp bất phục!” 
“Tôi nói, tôi nói.” 
Chồn tinh sợ tới mức vội vã quỳ xuống đất, đang chuẩn bị mở miệng. 
Đột nhiên... 
Bùm! 
Chồn tinh bất thình lình tự bạo thành một đám sương máu. 
“Cái này...” 
Lôi Tôn và Văn Tuyết Tâm hai mặt nhìn nhau. 
“Xem ra thực sự có người sai khiến nó, còn ở trên người của nó bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046963/chuong-1300.html