Giờ phút này, hơn một nghìn thầy trò của Phiêu Miểu đạo viện đều sợ tới ngây người.
Nhìn Diệp Thiên giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Đơn giản chính là họ không dám tin vào hai mắt mình, có rất nhiều người đều tay lên xoa hai mắt cảm giác giống như là nằm mơ.
Văn Tuyết Tâm càng kinh ngạc tới mức che miệng lại, trong đôi mắt đẹp lấp lánh đều là sự kinh ngạc, chấn kinh, rung động và không thể tưởng tượng nổi,tất cả đều có rất nhiều thứ đan xen.
Vậy mà Diệp Thiên có thể dùng một quyền đánh cho Dương Phong bay xa như vậy à?
Trời ạ! Anh ta vẫn là tên Diệp Thần tay mơ mà mình biết sao?
Trong nội tâm của cô ấy không ngừng khuấy động, dường như là muốn nghi ngờ nhân sinh!
"Mẹ của tôi ơi, thật hay giả đây, thiếu chút nữa Dương Phong đã bị một quyền của Diệp Thiên đánh xuống lôi đài. Không phải tôi đang nằm mơ đó chứ?"
Lúc này, có người kinh hô lên tiếng.
Lập tức dẫn tới toàn trường xôn xao lên.
"Chính mắt tôi nhìn thấy Dương Phong bị một quyền của Diệp Thiên đánh xém chút rơi xuống đài, có lẽ không phải mơ đâu, chắc chắn là thật, làm gì có nhiều người đều nằm mơ như vậy."
"Gặp quỷ thật mà, thật sự là gặp quỷ, một tháng trước Diệp Thiên vẫn chỉ là tên rác rưởi ở Thái Ất Cảnh, sao có thể chỉ trong một tháng lại có tu vi cao hơn cả Dương Phong, cái này khiến người ta không thể tưởng tượng ra nổi rồi đúng không?"
"Xong xong rồi, từ một quyền này có thể nhìn ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046955/chuong-1292.html