Chương trước
Chương sau

Giờ phút này, hơn một nghìn thầy trò của Phiêu Miểu đạo viện đều sợ tới ngây người.
Nhìn Diệp Thiên giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Đơn giản chính là họ không dám tin vào hai mắt mình, có rất nhiều người đều tay lên xoa hai mắt cảm giác giống như là nằm mơ.
Văn Tuyết Tâm càng kinh ngạc tới mức che miệng lại, trong đôi mắt đẹp lấp lánh đều là sự kinh ngạc, chấn kinh, rung động và không thể tưởng tượng nổi,tất cả đều có rất nhiều thứ đan xen.
Vậy mà Diệp Thiên có thể dùng một quyền đánh cho Dương Phong bay xa như vậy à?
Trời ạ! Anh ta vẫn là tên Diệp Thần tay mơ mà mình biết sao?
Trong nội tâm của cô ấy không ngừng khuấy động, dường như là muốn nghi ngờ nhân sinh!
"Mẹ của tôi ơi, thật hay giả đây, thiếu chút nữa Dương Phong đã bị một quyền của Diệp Thiên đánh xuống lôi đài. Không phải tôi đang nằm mơ đó chứ?"
Lúc này, có người kinh hô lên tiếng.
Lập tức dẫn tới toàn trường xôn xao lên.
"Chính mắt tôi nhìn thấy Dương Phong bị một quyền của Diệp Thiên đánh xém chút rơi xuống đài, có lẽ không phải mơ đâu, chắc chắn là thật, làm gì có nhiều người đều nằm mơ như vậy."
"Gặp quỷ thật mà, thật sự là gặp quỷ, một tháng trước Diệp Thiên vẫn chỉ là tên rác rưởi ở Thái Ất Cảnh, sao có thể chỉ trong một tháng lại có tu vi cao hơn cả Dương Phong, cái này khiến người ta không thể tưởng tượng ra nổi rồi đúng không?"
"Xong xong rồi, từ một quyền này có thể nhìn ra, dường như Dương Phong đánh không lại Diệp Thiên, nếu bị thua, mấy nghìn lượng vàng kia chắc là đổ xuống sông xuống biển hết rồi."
"Trúng kế rồi, chúng ta dường như đều bị trúng kế hết rồi, Diệp Thiên mở trận tiền đặt cược không phải đê bảo vệ mạng mình mà giống như là móc túi chúng ta để đặt mua đồ cưới cho Văn Tuyết Tâm!"
"..."
Gio phút này, có vô số người đều không bình tĩnh nữa.
Đặc biệt là các đệ tử vương công quý tộc đều sợ hãi không thôi.
Ban đầu còn tưởng Diệp Thiên muốn giữ mạng, cố ý thiết kế đánh cược để dùng tiền mua mạng, nhưng ai ngờ mọi người đều nghĩ sai hết rồi, anh không phải giữ mạng mà là kiếm tiền.
Nhưng bọn họ thì sao?
Họ ngu ngốc quăng hết tiền tiêu vặt của mình vào.
Còn thiếu chút nữa là gom góp hết tiền bạc trong nhà, nếu cái này thua vậy coi như bị thiệt rất lớn rồi!
"Tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao có thể như vậy hả?"
Lý Ngao, Lý Tiêu, Trần Hạo, Ngưu Tiểu Ngọc đều luống cuống.
Bọn họ không chỉ quăng tiền tiêu vặt vào mà còn đem pháp khí thần binh của mình đổi thành tiền rồi đặt vào.
Vốn dĩ muốn cho Diệp Thiên bị thiếu máu một trận, nhưng họ nằm mơ cũng không ngờ bây giờ có thể Diệp Thiên sẽ thắng được số tiền đủ mua đồ cưới cho Văn Tuyết Tâm.
Có lẽ họ không đau lòng số tiền này nhưng mà...
Dùng tiền cho Diệp Thiên mua đồ cưới cưới bà xã thì không tức sao được chứ?
"Ha ha!"
Lúc này, Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới nhịn không được mà cười phá lên.
"Cho các người lờ mờ đặt nhiều tiền như vậy, cho dù Dương Phong thắng, mấy người tới sẽ tới quán Ngũ Trang đòi nợ làm cho Trấn Nguyên Tử Đại Tiên tức giận chụp chết Diệp Thiên, nhưng có phải các người không nghĩ tới mình đã sai, bây giờ lại góp phần chuẩn bị tiền mua đồ cưới cho Diệp Thiên đúng không?"
Trư Tiểu Giới không sợ tức chết người đang kích thích bọn người Lý Ngao.
"Con mẹ nó..."
Lý Ngao vốn chỉ bực bội mà thôi, nhưng lại bị Trư Tiểu Giới đâm một kích như vậy, lập tức muốn nổ tung, bước lên muốn bóp cổ Trư Tiểu Giới.
Ngay lúc này, bên Dương Phong vang lên tiếng động.
"Đừng hốt hoảng! Tất cả những người đặt tiền lên người tôi xin đừng hốt hoảng, nói thật cho các người biết, vừa rồi là tôi chủ quan, tôi chỉ cho rằng anh ta mới nhập Đại Thừa Cảnh nên khi đối phó với quyền thế chỉ dùng ba phần lực đạo, sợ dùng sức nhiều quá lại đánh chết anh ta, dù nhà tôi lớn như vậy cũng không thể bồi tiền gấp mười để mười để hạ táng anh ta."
"Ai ngờ, thực lực của tên Diệp Thiên này lại mạnh hơn tôi tưởng tượng, đã có thể đến nhị hoặc tam trọng cảnh giới Đại Thừa, cho nên mới dẫn tới nhất thời vô ý rồi thiếu chút nữa rơi xuống đài."
"Chỉ là không sao cả, bây giờ tôi rất nghiêm túc, anh ta tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của tôi.Cam đoan tiền mà các ngời đặt vào tôi sẽ không bị anh ta thắng."
Trên thực tế, một quyền vừa rồi của anh ta, dùng tới chín phần lực đạo, nên một quyền muốn phế Diệp hiên thì phải giết chết trong nháy mắt mới có tác dụng, để mọi người nhìn thử thực lực của Dương Phong này.
Thế nhưng trăm nghìn lần, anh ta không ngờ tới, vậy mà thực lực của anh ta lại tương xứng với mình như vậy.
Cái này khiến anh ta vô cùng hoảng hốt, sợ hãi sẽ bị thất bại.
Lại thêm nhiều người cũng cho rằng anh ta đánh không lại Diệp Thiên, khiến cho tâm tình của anh ta sụp đổ.
Cho nên vì ổn định tâm trạng, anh ta mới dối gạt cả mình là một quyền kia chỉ dùng ba phần lực lượng, cứ như vậy, mọi người sẽ có lòng tin với anh ta, tâm trạng của anh ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng, có lẽ có thể đánh bại được Diệp Thiên trong một trận này.
Quả nhiên!
Lời này của anh ta vừa nói ra khỏi miệng đã khiến toàn trường sôi nổi lên.
"Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng là năm nghìn lượng bạc mình đặt lên người Dương Phong đã đổ sông đổ biển, thì ra là do Dương Phong chủ quan."
"Chủ quan thì tốt rồi, tiếp theo phải nghiêm túc lại là có thể đánh bại Diệp Thiên rồi, tiền của chúng ta cũng sẽ không đổ sông đổ biến."
"Tôi đã nói rồi, sao Dương Phong có thể đánh không lại Diệp Thiên, thì ra một quyền kia của Dương Phong chỉ dùng ba phần lực đạo, Diệp Thiên có lẽ là dùng toàn lực cho nên mới đánh Dương Phong thiếu chút nữa là rơi xuống lôi đài, chỉ cần Dương Phong dùng hết thực lực thì Diệp Thiên tuyệt đối sẽ rơi xuống lôi đài."
"..."
Dường như tất cả mọi người đều dâng lên hy vọng với Dương Phong.
"Ha ha!"
Lý Ngao càng cười lớn tiếng nói: "Anh Dương, anh làm tôi sợ muốn chết. Chủ quan là được rồi, anh nhất định phải đánh bại cái thằng Diệp Thiên này, đừng để tiền của chúng ta trở thành đồ cưới của anh ta!"
"Yên tâm đi anh Lý!"
Dương Phong ngoài cười trong không cười nói: "Vì để cái thằng Diệp Thiên này thua thảm hại, anh đi tiền trang nói với chưởng quỹ một tiếng, lấy Tam Xoa Kích của tôi tới đây một lát, chờ sử dụng xong sẽ lấy tiền chuộc về."
Không có Tam Xoa Kích trong tay, tâm trạng của anh ta không yên, sợ hãi mình sẽ thất bại.
Tam Xoa Kích là pháp bảo quyết thắng của anh ta, chỉ cần cầm Tam Xoa Kích, anh ta mới có thể nắm chắc phần thắng Diệp Thiên.
"Được!"
Lý Ngao lập tức rời khỏi đạo viện.
Lúc này, Diệp Thiên nhịn không được mà nhả ra mấy lời trong kẻ răng: "Mấy người làm việc thật tôn sức quá mà, vì thắng tiền của tôi thôi mà phải cầm binh khi đi đổi, bây giờ sợ hãi thua tôi thì lại muốn cầm binh khí về, cái này không phải lãng phí thời gian của tôi và mọi người sao?"
"Trên tay của tôi cũng không có thần binh gì, chẳng lẽ anh tay anh không có thần binh thì sẽ không dám đánh một trận với tôi sao?"
Bị Diệp Thiên nói móc một trận như vậy, Dương Phong cũng chỉ có thể nâng cao tinh thần.
Không có cách nào, ai bảo cái tên này đột nhiên thực lực lại mạnh như vậy, khiến anh ta phải đánh thấp nghiêm trọng như này?
Cho nên vì để thắng, vì giữ lại mặt mũi, anh ta chỉ có thể để Diệp Thiên đắc ý một chút, chờ Tam Xoa Kích tới tay, thì con mẹ nó tuyệt đối anh ta sẽ lột da tên đó!
Rất nhanh, Lý Ngao đã cầm Tam Xoa Kích về tới.
"Ha ha!"
Tam Xoa Kích tới tay, lực lượng Dương Phong trong nháy mắt đã tăng lên gấp mười lần, cười như điện nói: "Xin mời anh lấy thần binh của mình ra đấu với tôi một trận, miễn cho tới khi bị tôi đánh bại thì nói tôi khi dễ anh không có thần binh, tôi cũng không muốn cái nồi này đâu."
Lời nói vừa xuất ra, anh ta lấy ra hai trượng Kim Thân, khởi động tiên pháp, trong nháy mắt Tam Xoa Kích trong tay cũng đã tăng vọt thêm mấy lần.
Diệp Thiên cười lạnh: "Đánh anh, tôi dùng tay không là đủ, không cần dùng tới thần binh làm gì."
Dứt lời, Diệp Thiên cũng lấy ra hai trượng Kim Thân.
Văn Tuyết Tâm lập tức không bình tĩnh nổi, vội vàng hô lên: "Diệp Thiên đừng làm rộn, lấy thần binh ra đi, có Tam Xích Kích trong tay thì thực lực của Dương Phong sẽ lợi hại hơn gấp nhiều lần, anh tay không tấc sắt thì không phải đối thủ của anh ta đâu, đừng khoe khoang cậy mạnh mà khiến mình thua cuộc, như vậy số tiền kếch xù kia anh trả không nổi đâu!"
Cô ấy có thể nhìn ra, một quyền kia của Dương Phong không phải dùng ba phần lực đạo mà ít nhất cũng là tám phần.
Vốn dĩ lo lắng Diệp Thiên không đánh lại Dương Phong, giờ cũng thành không lo nữa.
Nhưng tay không tấc sắt đánh với Dương Phong thì cô ấy cho rằng khả năng Diệp Thiên thất bại là tới chính phần!
"Tuyết Tâm yên tâm, giết gà thì cần gì dao mổ trâu đúng không? Dương Phong chỉ là tên thô sơ mà thôi nên không cần dùng tới thần binh, tôi cũng đã đủ đánh anh ta bại tới mức rơi xuống đài!"
Diệp Thiên nói ra lời thề son sắt.
"Văn Tuyết Kỳ: "..."
Không cậy mạnh thì anh sẽ chết à!
Nếu bị thua thì anh có thể thường nổi nhiều tiền như vậy không?
Oán thầm thì oán thầm nhưng cô cũng lười quản Diệp Thiên, thích không dùng thì không cần, thua cũng không liên quan gì tới cô.
Mà trong nội tâm Dương Phong lại mừng thầm.
Cái tên ngốc này không dùng thần binh mà đơn độc với mình thì không phải cho mình cơ hội thắng hoàn toàn hay sao?
Thời cơ thì không thể để vuột mất, anh ta cũng không khuyên giải Diệp Thiên dùng thần binh nữa, trực tiếp phát động tiến công đánh Diệp Thiên luôn.
"Dương gia kích chiêu thức thứ mười một, rồng gầm chính tầng mây."
Tam Xoa Kích trong tay anh ta như gió dữ cuồng phong, thần long hư ảo từng đợt tiếng rồng gầm vang, lấy tinh túy của trời đất làm gốc, tăng lên uy lực của một chiêu này, có thể dùng long ngâm xuông thẳng lên trọng thiên vang vọng cả Cửu Trọng Thiên.
"Ha ha, Dương Phong đã ra chiêu lớn, một chiêu này công thủ đều có, uy lực vô cùng mạnh mẽ. Diệp Thiên chắc chắn sẽ bại là điều không thể nghi ngờ." Lý Ngao nhịn không được cười nói.
Văn Tuyết Tâm nghe tới đây thì biến sắc, lúc này hooleen: "Anh còn mất hồn mất vía nữa, nhanh chóng phát động tấn công phá chiêu này của anh ta đi. Một chiêu này một khi hoàn thành thì anh thua là chuyện định sẵn đó."
Cô ấy và Dương Phong đều cùng cảnh giới.
Dương Phong thi triển chiêu này, cô ấy tuyệt đối không dám khinh thường, một khi để Dương Phong thi triển chiêu này thành công thì dù là cô ấy cũng sẽ bị trên tay Dương Phong.
Về phần Diệp Thiên, cô ấy cảm thấy chắc chắn cũng không tiếp nổi chiêu này.
"Không sao, ngược lại tôi muốn xem thử, Dương gia kích lợi hại tới đâu."
Diệp Thiên bình tĩnh như nước mà trả lời lại.
Nhưng mà, anh cũng đang lẳng lặng tích tụ lực trong búa.
"Anh thật là..." Văn Tuyết Tâm cũng không biết nên nói Diệp Thần cái gì đây.
Cái tên này, thật sự mà nói chính là quá kiêu ngạo!
Còn muốn kiêu ngạo hơn so với Khổng tước!
Cuối cùng là thua không thể nghi ngờ mà!
"Ha ha!"
Lúc này Dương Phong cười một cách điên cuồng.
"Tên sai vặt kia, anh xong chưa!"
Anh ta thi triển đại chiêu hoàn thành, hai tay nắm kích đột nhiên chém xuống chỗ Diệp Thiên!
"Gào!"
Tiếng gầm vang dội của rồng như phá hỏng hư không.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng hình cung vô cùng chói lóa, dưới sự bảo vệ trái phải của Kim Long mười một đầu cùng với tốc độ khiến người kinh sợ mà tấn công điên cuồng về phía Diệp Thiên, vượt ngang toàn bộ lôi trận không cho Diệp Thiên có chỗ né tránh. Dù anh có né tránh về hướng nào đi nữa thì phạm vi của chiêu này đều có thể quyets ngang tới.
"Xong rồi!" Văn Tuyết Tâm vô cùng tuyệt vọng.
Một chiêu này có uy lực vô cùng khủng bố, cho dù là cô cũng bị xung kích tới thiếu điều nôn ra cả lít máu.
Mà Diệp Thiên bị một chiêu này đánh xuống lôi đài cũng là trọng thương phun máu, thật sự là không thay đổi thực tế được mà!
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Diệp Thiên sẽ bị thất bại dưới chiêu thức này thì đột nhiên...
Anh hét lớn một tiếng.
"OAnh thiên chùy chiêu thứ mười một, đánh vỡ Cửu Trọng Thiên."
Rõ ràng là Diệp Thiên đột nhiên nhấc tay lên và ném ra một quyền như vậy.
Ầm ầm!
Chỉ thấy một chùy lớn màu vàng lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Thiên, xung quang thiết chùy có một trận ánh sáng, điện quang lấp lánh phá vỡ hư không.
Mà trong lúc chùy này bay ra, một chiêu Long Khiếu Cửu Thiên của Dương Phong đã bị tiếng chùy sấm đánh vỡ trong nháy mắt.
Một giây sau!
Búa lớn đón đầu đánh tới chỗ Dương Phong.
"Không!"
Cảm nhận được sức lực mạnh mẽ của một chùy này, Dương Phong kinh sợ kêu lên. Quay người muốn chạy ra khỏi phạm vi công kích này nhưng vẫn không quên phóng ra cương khí hộ thân.
Nhưng tốc độ của búa này lại cực nhanh.
Chỉ trong khoảng 0.01 giây đã nện lên trên lưng Dương Phong.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cương khí hộ thể của Dương Phong và pháp bảo cùng tầng phòng ngự xung quanh đều bị đánh sập, một chùy này hung hăng nện lên lưng của anh ta.
Phốc!
Dương Phong phun ra một vòng máu, nện mạnh trên lôi đài, rồi bắn cao lên vài thước rồi lại rơi xuống lôi đài lần nữa.
Một giây sau!
Một cái chân to giẫm lên trên lưng của anh ta.
Ngay sau đó, một âm thanh khinh thường vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.