Chương trước
Chương sau

“Hắc!”
Tôn Ngộ Không vừa nghe tới lời kia của Dương Phong, cảm nhận được có phần khiêu khích, lập tức không thích, nói: “Dương Phong, cậu cái con thỏ nhỏ, thằng nhóc con này, dám nói chuyện với lão Tôn như vậy, có tin lão Tôn tới xử lý cậu hay không?”
“Hừ!”
Dương Phong không sợ hãi nói: “Xử lý tôi, ông cũng không có can đảm như thế đâu, trừ khi ông không sợ ba tôi xới tung Hoa Quả Sơn của ông.”
Cậu ta hoàn toàn có sức lực.
Cũng không tin là Tôn Ngộ Không dám đánh cậu ta.
Phải biết rằng, ba cậu ta chính là Nhị Lang Thần, so về mức độ lợi hại có thể sánh ngang với Tôn Ngộ Không. Năm đó lúc Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung chính là bị ba cậu ta đánh cho chạy khắp nơi, khi thì biến thành cái này, lúc lại biến thành cái kia, xém chút nữa đã bị ba cậu ta chặt đuôi luôn rồi.
Cho nên cậu ta tin chắc rằng, Tôn Ngộ Không tuyệt đối không dám đụng tới cậu ta.
“Keng két...”
Tôn Ngộ Không tức đến nỗi vò đầu bứt tai, trong cổ họng phát ra âm thanh keng két, giơ tay lên: “Tiểu Ngộ, lấy Gậy Kim Cô lớn tới đây. Hôm nay ba có thế nào cũng phải xử lý một chút đứa con mất dạy này của Dương Tiễn!”
Tôn Tiểu Ngộ do dự: “Ba, hay là cứ nhịn chút đi.”
Anh ta cũng biết, thực lực ba của anh ta so với ba của Dương Phong hơi yếu hơn, cũng sợ Dương Tiễn thực sự sẽ tới phá nát Hoa Quả Sơn.
“Nhịn cái rắm, hôm nay nếu không xử được thằng nhóc này, lão Tôn nhất định không mang họ Tôn, lấy ra!” Tôn Ngộ Không thở hổn hển.
Chỉ là con trai của Dương Tiễn mà cũng dám ở trước mặt của hắn ta hô to gọi nhỏ, bộ tưởng Tôn Ngộ Không hắn ta không dám đại náo thiên cung hay sao?
Tôn Tiểu Ngộ bất đắc dĩ lấy Gậy Kim Cô thả vào tay Tôn Ngộ Không.
Dương Phong lập tức hoảng sợ, quát: “Tôn Ngộ Không, ông dám đánh tôi sao, chẳng lẽ ông thật sự không sợ ba tôi trả thù ông à?”
“Lão Tôn ta năm đó cùng sư phụ đi tới Tây Thiên thỉnh kinh đã có kinh nghiệm, cho dù là đồng tử của Lão Quân thì lão Tôn cũng đuổi đánh được, con của Nhị Lang Thần tính là cái rắm gì? Hôm nay lão Tôn phải thu thập cái con thỏ nhỏ, thằng ranh con này.”
Tiếng nói hạ xuống, Tôn Ngộ Không cầm Gậy Kim Cô trong tay, giống như một tia cực quang bắn ra, không đợi Dương Phong kịp có phản ứng, hắn ta lập tức đánh một gậy vào bụng Dương Phong.
Bốp!
Bị trúng một đòn nghiêm trọng của Gậy Kim Cô, Dương Phong cong lại thành hình con tôm bay ngược ra ngoài, đập xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu sẫm màu.
“Này này này...”
Cái này khiến cho đám học sinh ở đây sợ hãi.
Tôn Ngộ Không, đây chính là thực lực gần với Đại La Kim Tiên.
Mà Dương Phong mới chỉ là Đại Thừa Cảnh cấp bốn, kém hẳn một cái cảnh giới rưỡi.
Tôn Ngộ Không đánh cậu ta còn không dễ dàng như đánh chó hay sao?
Chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể đánh chết được Dương Phong rồi!
“Tôn Ngộ Không, ông... thực sự có can đảm dám đánh tôi à?”
Dương Phong quả thực không thể tin được, Tôn Ngộ Không mà cũng dám ra tay, lại còn ác ôn như vậy.
“Cậu tưởng lão Tôn nói giỡn với cậu chắc? Cậu cho rằng lão tôn nắm Gậy Kim Cô không nhúc nhích mấy trăm năm thành Phật đó à? Cậu tưởng lão Tôn thực sự sợ ba cậu phải không? Đây mới chỉ là bắt đầu, con thỏ nhỏ, thằng nhóc con cậu có thấy dễ chịu chưa?”
Tôn Ngộ Không rất tức giận, tiến lên lại là mấy phát Gậy Kim Cô, đánh cho Dương Phong la hét thảm thiết mấy ngày liên tục, xương cốt bị gãy mất vài cái, giảng viên và viện trưởng trong đạo viện đều đi lên khuyên bảo, nhưng lại không khuyên được Tôn Ngộ Không.
“Đánh hay lắm!”
Diệp Thiên, Tôn Tiểu Ngộ, Trư Tiểu Giới nhìn mà sảng khoái, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Tôn Ngộ Không, ông có gan thì đánh chết tôi đi, nếu như ông không có cái dũng khí đó, thì tôi sẽ trả thù lại gấp trăm ngàn lần trên người đứa con Tôn Tiểu Ngộ của ông!”
Dương Phong giận không kiềm chế được gào thét.
Tôn Ngộ Không nghe xong, trong cổ họng lại phát ra một trận keng két.
Như vậy cũng được sao?
Dám trả thù gấp trăm ngàn lần lên trên người Tiểu Ngộ, nếu như không đánh cho cậu ta hấp hối, chỉ sợ rằng cậu ta cũng nghiệm không ra được cái gì đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, Tôn Ngộ Không tiến tới muốn cạo xương Dương Phong.
Đúng lúc này...
Vèo!
Từng vòng ánh sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, đánh tới ót của Tôn Ngộ Không.
“Hả...?”
Tôn Ngộ Không giật mình, tập trung nhìn sang.
Mắt thấy không phải là Vòng Kim Cang của Thái Thượng Lão Quân, hắn ta nhẹ nhàng âm thầm thở ra, một Gậy Kim Cô đánh tới.
Keng!
Từng vòng màu vàng bị gõ bay ra ngoài.
Sau đó, lập tức nhìn thấy một đám Cân Đẩu Vân bay tới, trên đó có một đám người đang đứng.
Rõ ràng chính là đám người lần trước.
Na Tra, Thái Bạch Kim Tinh, Xích Cước Đại Tiên, Tứ Đại Thiên Vương và một đám hùng hài tử.
“Ngươi cái con khỉ ngang ngược này, thật to gan! Ngay cả con của Nhị Lang Chân Quân mà cũng dám đánh, chẳng lẽ không sợ Dương Tiễn tìm ngươi tính sổ hay sao?”
Na Tra thu hồi Vòng Càn Khôn, lớn tiếng quát lên với Tôn Ngộ Không.
“Hừ!”
Tôn Ngộ Không hừ nói: “Là do tên nhóc này làm càn, dám ở trước mặt lão Tôn la hét, tuyên bố muốn để cho ba hắn tới lật tung Hoa Quả Sơn của lão Tôn, lão Tôn xử lý cậu ta một chút chẳng lẽ còn không được hay sao?”
Na Tra nghẹn lời.
Dương Phong bò lên, giận không thể kiềm chế được nói: “Tôi cũng không có đánh con của ông. Tôi muốn đánh là Diệp Thiên, mắc mớ gì tới ông, ông dựa vào cái gì tới bảo vệ không cho tôi xử lý anh ta chứ?”
“Nếu như không phải ông che chở cho anh ta, sao tôi có thể mở miệng uy hiếp đe dọa ông được?”
Tôn Ngộ Không dữ tợn nhìn Dương Phong keng két một tiếng, khiến cho cậu ta sợ tới mức lùi về phía sau mấy bước.
Lúc này, Na Tra nổi giận nói: “Ngươi đã quên chuyện lần trước chúng ta nói với ngươi rồi sao? Chuyện của giữa hậu bối với nhau không cần thiết phải tham dự vào đúng không? Ngươi vi phạm ước định, công khai ra mặt giúp cho Diệp Thiên, vậy thì chúng ta có phải cũng có thể ra mặt, thay con chúng ta xử lý Diệp Thiên hay không?”
Đám người Lý Ngao, Lý Tiêu, Trần Hạo bị Diệp Thiên chém rách thân thể, suy giảm đạo cơ, lại bị hắn điên cuồng hành hung. Cả đám hận Diệp Thiên tới mức nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ đều muốn xử lý hắn.
Thế nhưng lần trước đã từng nói qua, chuyện giữa hậu bối với nhau không được phép tham dự. Ai bị đánh thì chỉ có thể xem như kỹ năng không bằng người, cho nên lần này bọn họ đến, mục đích chủ yếu là để cảnh cáo Diệp Thiên không được đánh con cháu của bọn họ nữa, nếu không bọn họ sẽ không khách khí với hắn.
Kết quả Tôn Ngộ Không giúp Diệp Thiên đánh Dương Phong, đây còn không phải là cho bọn họ thêm một cơ hội trả thù Diệp Thiên hay sao?
Là Tôn Ngộ Không không giữ lời trước, bọn họ xử lý Diệp Thiên, ai còn có thể chỉ ra điểm xấu của bọn họ được chứ?
Tôn Ngộ Không linh cơ khẽ động, lúc này mới đáp lại: “Lần trước đúng là lão Tôn có đáp ứng không nhúng tay vào, nhưng mà không có tính Dương Phong, chỉ giới hạn trong đám con cháu của các ngươi.”
“Chẳng lẽ Dương Phong không phải là hậu bối à?” Na Tra tức giận nói.
Tôn Ngộ Không nghẹn lời.
“Không còn lời nào để nói rồi đúng không?”
Na Tra lạnh lùng cười, hét lên với Dương Phong: “Đi, tới xử lý tên Diệp Thiên kia, nếu như Tôn Ngộ Không còn dám giúp Diệp Thiên, chúng ta lập tức giúp cậu thu thập Tôn Ngộ Không!”
Con trai bị đánh, trong lòng hắn ta thực sự nghẹn khuất, trước mắt có cơ hội trả thù tốt như vậy, sao hắn ta có thể bỏ qua được cơ chứ?
Dương Phong cũng vui vẻ lên.
Chỉ dựa vào Na Tra là đã có thể chiến ngang tay với Tôn Ngộ Không rồi, Xích Cước Đại Tiên là Đại La Kim Tiên, chính là tồn tại trong nháy mắt có thể giết chết Tôn Ngộ Không, vậy thì còn sợ cái rắm gì nữa...
Kết quả là, cậu ta lập tức gọi Tam Xoa Kích ra, đắc ý nói với Diệp Thiên: “Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, mặc dù tôi bị thương nhưng đánh anh cũng chỉ đơn giản như đánh chó bình thường mà thôi.”
Dứt lời, cậu ta lập tức bay về phía Diệp Thiên.
“Con mẹ nó!”
Sắc mặt Tôn Ngộ Không giận dữ, Gậy Kim Cô hung hăng gõ lên lưng Dương Phong.
“Á...!”
Dương Phong phát ra một tiếng hét thảm, ầm ầm ghé vào trước mặt Diệp Thiên, bất tỉnh tại chỗ.
Toàn trường kinh ngạc tới mức ngây người!
“Tôn Ngộ Không, ngươi còn dám giúp đỡ, vậy thì đừng trách Na Tra ta không khách khí!”
Tiếng nói vừa rớt xuống, Na Tra cầm Thương Hỏa Tiêm, xung phong liều chết đánh xuống Tôn Ngộ Không.
Keng keng keng!
Hai người ở trên không trung chiến thành một đoàn.
Mười mấy hiệp đều không thể phân thắng bại.
Xích Cước Đại Tiên cũng lười ra tay đi bắt nạt một con khỉ, lập tức lãnh đạm nói: “Tứ Đại Thiên Vương, các ngươi tiến lên trợ trận đi.”
“Rõ!”
Tứ Đại Thiên Vương lập tức xuất mã.
Vừa có đàn tỳ bà, lại chuyển sang dù che mưa, khiến cho Tôn Ngộ Không đáp ứng không xuể, nhanh chóng chống đỡ không được, bị Vòng Càn Khôn của Na Tra đánh trúng đầu, ầm ầm rớt xuống sân thể dục, trên đầu có một vòng sao qua lại quấn quanh.
“Ba!”
“Chú Hầu!”
“Đại Thánh!”
Tôn Tiểu Ngộ, Trư Tiểu Giới, Diệp Thiên, ba người sợ ngây người, tiến lên đỡ Tôn Ngộ Không dậy.
Lúc này, Na Tra vung tay lên, Hỗn Thiên Lăng giống như rồng bình thường bay trên không trung xẹt qua, buộc chặt ba người bọn họ thành một khối, túm tới trước mặt của hắn ta.
“Ha ha ha!”
Thấy thế, đám người Lý Ngao cười trở mình.
“Ba, Tôn Ngộ Không ra tay giúp Diệp Thiên đánh Dương Phong, ba cũng động thủ giúp chúng ta đánh Diệp Thiên đi. Thương thế của Dương Phong nghiêm trọng bao nhiêu thì ba cứ đánh trọng thương lại anh ta bấy nhiêu đi!” Lý Ngao đắc ý hét lên.
“Con ngoan.”
Na Tra đáp lại một tiếng, Thương Hỏa Tiêm trong tay mạnh mẽ đâm về phía Diệp Thiên.
Đúng lúc này, một giọng nói giống như Hồng Chung Đại Lữ, chấn động mặt đất vang lên:
“Phò mã, tính tình không nên bùng nổ như vậy, thu hồi khẩu súng lại đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.