“Ba, đã sáu ngày không gặp, rất nhớ ba đó!” Đóa Đóa chôn đầu vào bả vai Diệp Thiên, yêu kiều làm nũng. Diệp Thiên nuông chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé. Hiện tại cái gì hắn cũng không còn, chỉ có duy nhất một đứa con gái bảo bối này, cho nên đặc biệt quý trọng. Mà trên thiên giới, mỗi một ngày đều là dài dằng dặc. Lúc tu luyện còn khá tốt, vừa nhập định lập tức quên hết tất cả, thế nhưng dưới tình huống không có tu luyện, thật sự là sống một ngày dài bằng một năm, cực kỳ khó chịu. Hắn đang nghĩ, con bé Đóa Đóa kia từ trước đến nay nếu như không phải theo hắn thì chính là đi theo mẹ nó, bây giờ lại ở một hoàn cảnh khác, không biết có khóc nhè hay không? Liệu có bị người khác khi dễ hay không? Rồi liệu có tên quần là áo lụa nào giống như Lý Ngao muốn kiếm chuyện đùa giỡn con bé hay không?... Có thể nói là... trái tim đều nát! Hắn không có giây phút nào là không lo lắng cho Đóa Đóa. Bây giờ nhìn thấy cô nhóc kia, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống. “Hì hì!” Đóa Đóa rất vui vẻ, rời khỏi cái ôm của ba, mặt dãn ra cười nói: “Ba, Đóa Đóa ở Hư Vô đạo quán quen được rất nhiều bạn bè luôn đó, là bọn họ dắt Đóa Đóa tới Túy Tiên Lâu, họ cũng muốn nhìn thấy ba của Đóa Đóa một chút.” Nói xong, cô bé quay cái đầu nhỏ, ở ngoài cửa trước kêu một tiếng: “Bội Dao, Trương Diệp, mọi người đều vào hết đi.” Tiếng nói của cô bé hạ xuống. Mười mấy nam nữ lúm đồng tiền như hoa từ trong ghế lô bước tới. Nhìn thấy Đóa Đóa quen biết nhiều bạn bè như vậy, Diệp Thiên vốn là sững sờ, nhưng rất nhanh, hắn lập tức mặt mũi tươi cười đứng lên: “Chú là ba của Đóa Đóa, các cháu đều là bạn bè của Đóa Đóa đúng không? Tới đây, mau mời ngồi.” Sau đó hắn lại gọi Tôn Tiểu Ngộ: “Gọi bồi bàn giúp tôi dọn thêm một bàn đồ ăn nữa, chiêu đãi bạn bè của Đóa Đóa thật tốt, chờ tôi có tiền, tôi sẽ trả lại gấp mười cho anh.” “Được thôi!” Tôn Tiểu Ngộ nhếch miệng cười, chạy ra ghế lô. “Chào chú!” Một đám bạn bè của Đóa Đóa tới chào hỏi Diệp Thiên. “Chào các cháu.” Diệp Thiên cười thực sự vui vẻ, trước kia con bé chưa từng dẫn bạn bè tới gặp hắn, bạn bè của Đóa Đóa toàn là những sủng vật kia, đây vẫn là lần đầu tiên con bé đẫn bạn bè tới gặp hắn, cho nên biểu hiện của hắn đặc biệt vui vẻ. “Đóa Đóa, ba của bạn trẻ tuổi quá!” “Đóa Đóa, ba của bạn cỏn rất đẹp trai nữa!” “Nếu như không phải Đóa Đóa nói là ba của bạn ấy, tớ còn tưởng là anh của bạn ấy đấy.” Bạn bè của Đóa Đóa cậu một câu, tớ một câu nối tiếp nhau, làm cho Đóa Đóa cười đến nỗi không khép miệng lại được. Tôn Tiểu Ngộ rất nhanh đã trở lại ghế lô, mấy hầu bàn đã khiêng bàn và ghế dựa tiến vào, Diệp Thiên lập tức kêu mọi người vào chỗ ngồi. “Đóa Đóa, chú là bạn chí thân của ba cháu, Tôn Tiểu Ngộ.” “Đóa Đóa, chú là bạn chí thân của ba cháu, Trư Tiểu Giới.” Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới cười giới thiệu. Đóa Đóa trước tiên là chào, sau đó cười hì hì hỏi: “Chú Tôn, chú Trư, hai chú có phải là con của Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới hay không?” “Đúng đúng đúng.” Hai người liên tục gật đầu. Đóa Đóa cười nói: “Vậy thì ở bên Phiêu Miểu đạo viện kia, hai chú cần phải chiếu cố cho ba cháu nhiều hơn một chút đó nha!” “Chuyện này...” Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới lúng túng. Trư Tiểu Giới lanh mồm lanh miệng, cười hì hì nói: “Đóa Đóa, ba của con đã chọc tới...” “Khụ... khụ...” Diệp Thiên ho khan hai tiếng, ý bảo Trư Tiểu Giới chớ có nói lung tung. Con gái đoàn tụ, thời khắc vui vẻ như vậy, làm sao có thể nói những chuyện không vui này ra chứ? Rất mất hứng đó! Nhưng mà Đóa Đóa thông minh thế nào kia chứ, lập tức nhìn ra ba có việc giấu diếm cô bé, tiếp tục hỏi: “Chú Trư, mau nói cho cháu biết, ba của cháu đã chọc tới ai vậy? Có phải người đó gây bất lợi cho ba cháu hay không? Chú mau nói cho cháu biết đi!” “Này...” Trư Tiểu Giới nhìn về phía Diệp Thiên. Đóa Đóa bĩu môi nói: “Không nên nhìn tới sắc mặt của ba cháu, mau nói cho cháu biết, có phải ba của cháu đang gặp nguy hiểm hay không?” Diệp Thiên biết con bé Đóa Đóa này quan tâm hắn, nếu như không để cho Trư Tiểu Giới nói ra thì đúng là không được rồi, lập tức gật gật đầu. Lúc này Trư Tiểu Giới mới nói: “Ba của cháu vừa mới tiến vào Phiêu Miểu đạo viện, lúc này chú mới dẫn ba cháu đi nhìn một chút con gái của Ngưu Ma Vương là Ngưu Tiểu Ngọc. Con trai của Na Tra là Lý Ngao cực kỳ không thích chuyện này, mới đánh ba cháu, mỗi ngày còn tới chà đạp ba cháu, khiến cho người ba già của cháu hết sức thê thảm.” “Nhưng mà hôm nay, thực lực của ba cháu không biết tại sao đột nhiên tăng vọt, hung hăng đánh trả ngược lại đám người Lý Ngao kia. Đây vốn là một chuyện hết sức vui vẻ, kết quả đứa con của Nhị Lang Thần trở về...” “Bởi vì ba cháu và cháu gái của Lôi Tôn là Văn Tuyết Tâm đã từng có lần nói đùa, nói nếu như Văn Tuyết Tâm đưa tới chỗ cho ba cháu thì ba cháu sẽ đồng ý. Chuyện này bị đám người Lý Ngao xách ra phóng đại lên, nói ba cháu trêu ghẹo Văn Tuyết Tâm. Dương Phong vốn yêu thích Văn Tuyết Tâm, sau khi nghe xong lập tức nổi giận, tuyên bố muốn giết chết ba cháu. Văn Tuyết Tâm lập tức ngăn cản Dương Phong, để cho chúng ta dẫn ba cháu chạy đi, sau đó chúng ta mới tới chỗ này.” “Tên Dương Phong này bối cảnh vững chắc, tính cách cao ngạo, là mẫu người tâm ngoan thủ lạt. Sợ là ngày trở về, Dương Phong sẽ tìm ba cháu tính sổ, đến lúc đó e rằng ba cháu thực sự thảm rồi!” Đóa Đóa nghe thế, cái mũi nhỏ nhắn xinh đẹp bị tức đến mức lệch ra. “Bọn họ làm sao có thể bắt nạt ba cháu như vậy được, bọn họ thật là quá đáng mà!” Đóa Đóa giận đến phát khóc. “Đóa Đóa đừng nóng giận, không cần phải lo lắng cho ba. Con chỉ cần sống tốt là được rồi, ba không có việc gì đâu, còn gánh vác được.” Diệp Thiên cười, xoa xoa đầu cô nhóc an ủi nói. “Con của Nhị Lang Thần muốn giết ba, Đóa Đóa làm sao có thể không lo lắng được chứ?” Cô bé bĩu môi nói. Rồi sau đó, Đóa Đóa linh cơ khẽ động, nhìn về phía bạn bè của cô bé, hỏi: “Bội Dao, Trương Diệp, các cậu có thể giúp ba của tớ được không?” Không đợi bọn họ mở miệng, Tôn Tiểu Ngộ lập tức cười hề hề nói: “Đóa Đóa, bạn của cháu đến từ Hư Vô đạo quán, thực lực rất thấp, không giúp được đâu. Cùng lắm thì sáng mai các chú sẽ tới đây hộ tống ba cháu đi đạo quán, thuận tiện cảnh cáo Dương Phong không được đánh ba cháu. Ba của chú và Nhị Lang Thần đều là thần linh, Dương Phong chắc hẳn sẽ cho ba của chú mặt mũi.” Anh ta vừa dứt lời. Bội Dao lập tức đứng lên, hừ nói: “Ba của chú là Tôn Ngộ Không thì có thể có mặt mũi gì chứ, mặt mũi của ông nội cháu so với ba của chú còn lớn hơn.” “Ách!” Tôn Tiểu Ngộ khó chịu hỏi: “Cháu cái con bé này, giọng điệu đủ lớn nha, đâu nói thử xem, ông nội cháu là ai đây?” Bội Dao hãnh diện nói: “Ông nội cháu chính là người đứng đầu Ngũ Lão, Đông Phương Thanh Đế Thanh Thủy Linh, Cửu Lão Khí Thiên Quân cũng là ông ấy.” “Này...” Tôn Tiểu Ngộ mờ mịt, lập tức cùng Trư Tiểu Giới, Diệp Thiên, ba người hai mặt nhìn nhau. Tam Thanh, Tứ Ngự, Ngũ Lão, Lục Ti, Thất Nguyên, Bát Cực, Cửu Diệu, Thập Đô. Những người này đều là đại quan biên giới. Tam Thanh đương nhiên càng không cần phải nói, địa vị hiển hách, ở trên cả Ngọc Đế. Tứ Ngự cũng trâu bò, tương đương với Phiên Vương, trấn thủ bốn hướng Đông Tây Nam Bắc trên thiên đình, cùng với Ngọc Đế ở tầng trời thứ ba mươi hai. Ngũ Lão đích thực cũng trâu bò, tương đương với Tể Phụ, hiệp trợ Ngọc Đế quản lý tam giới, địa vị cực kỳ hiển hách, nếu như không phải có bối phận ngang với Thác Tháp Lý Thiên Vương thì các loại vai vế khác đều không thể so sánh được. Ở Thiên Giới, xưng Tổ là trâu bò nhất, sau đó chính là xưng Đế, tiếp theo đó là Thiên Quân, sau đó mới tới Thiên Tôn, tiếp nữa là Thiên Vương... Mặc dù Tam Thanh có danh hiệu là Thiên Tôn, nhưng bọn họ đúng là xưng Tổ, địa vị cực kỳ hiển hách. Tứ Ngự chính là xưng đế, đồng cấp với Ngọc Đế, mà Ngũ Lão là Thiên Quân, so với danh xưng của Thiên Vương Lý Tịnh vượt trội hơn hẳn hai cấp bậc. Về phần Nhị Lang Thần, chỉ là một Chân Quân, ở trước mặt Ngũ Lão đúng là quá mức nhỏ bé, chẳng qua Nhị Lang Thần là cháu ngoại trai của Ngọc Đế, bối cảnh hơi cứng một chút mà thôi. Nhưng bối cảnh có vững chắc ra sao thì cũng chỉ là cháu ngoại trai, ở trước mặt Ngũ Lão cũng phải cho Ngũ Lão mặt mũi. Bởi vì lời nói của Ngũ Lão ở trước mặt Ngọc Đế rất có trọng lượng, trong tay cũng có trọng quyền, Ngọc Đế sẽ không vì một Nhị Lang Thần mà đi đắc tội Ngũ Lão. Ngay lúc ba người Diệp Thiên còn đang lâm vào giấc mộng, Bội Dao chỉ về phía Trương Diệp nói: “Ông ngoại của Trương Diệp chính là Tứ Ngự, một trong Bắc Cực Tử Vi Đại Đế. Nếu như Trương Diệp chịu hỗ trợ, Lý Ngao kia ngay cả đầu cũng phải rút vào trong cổ làm cháu trai!” “Mẹ kiếp!” Diệp Thiên, Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới đều nhảy dựng lên, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Những bạn bè này của Đóa Đóa cũng quá trâu bò rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]