“Ba, đã sáu ngày không gặp, rất nhớ ba đó!”
Đóa Đóa chôn đầu vào bả vai Diệp Thiên, yêu kiều làm nũng.
Diệp Thiên nuông chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé.
Hiện tại cái gì hắn cũng không còn, chỉ có duy nhất một đứa con gái bảo bối này, cho nên đặc biệt quý trọng.
Mà trên thiên giới, mỗi một ngày đều là dài dằng dặc. Lúc tu luyện còn khá tốt, vừa nhập định lập tức quên hết tất cả, thế nhưng dưới tình huống không có tu luyện, thật sự là sống một ngày dài bằng một năm, cực kỳ khó chịu.
Hắn đang nghĩ, con bé Đóa Đóa kia từ trước đến nay nếu như không phải theo hắn thì chính là đi theo mẹ nó, bây giờ lại ở một hoàn cảnh khác, không biết có khóc nhè hay không? Liệu có bị người khác khi dễ hay không? Rồi liệu có tên quần là áo lụa nào giống như Lý Ngao muốn kiếm chuyện đùa giỡn con bé hay không?...
Có thể nói là... trái tim đều nát!
Hắn không có giây phút nào là không lo lắng cho Đóa Đóa.
Bây giờ nhìn thấy cô nhóc kia, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
“Hì hì!”
Đóa Đóa rất vui vẻ, rời khỏi cái ôm của ba, mặt dãn ra cười nói: “Ba, Đóa Đóa ở Hư Vô đạo quán quen được rất nhiều bạn bè luôn đó, là bọn họ dắt Đóa Đóa tới Túy Tiên Lâu, họ cũng muốn nhìn thấy ba của Đóa Đóa một chút.”
Nói xong, cô bé quay cái đầu nhỏ, ở ngoài cửa trước kêu một tiếng: “Bội Dao, Trương Diệp, mọi người đều vào hết đi.”
Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046934/chuong-1271.html