Chương trước
Chương sau

“Hả?”
Lúc Dương Phong chuẩn bị đi xuống ký túc xá, nghe nói có người trêu chọc Văn Tuyết Tâm, anh ta lập tức ở trên không trung dừng lại, ánh mắt đảo qua sân thể dục.
“Dương Phong, ở bên này!”
Lý Ngao vẫy tay gọi một tiếng.
Rất nhanh, Dương Phong lập tức xác định được chỗ của Lý Ngao, bay về phía anh ta.
Thấy thế, hơn vạn học sinh đang ở trên sân thể dục nhất thời ồ lên.
“Xem ra đám Lý Ngao đúng là muốn xúi giục Dương Phong xử lý Diệp Thiên.”
Dương Phong yêu say đắm Văn Tuyết Tâm, Diệp Thiên lại đi trêu chọc cô ấy, nói nếu như Văn Tuyết Tâm muốn giao phó lại cho hắn thì hắn sẽ đồng ý. Cái này nếu như để cho Dương Phong biết, tuyệt đối sẽ đi tìm Diệp Thiên tính sổ.
“...”
Nghe thấy tiếng nghị luận ùn ùn kéo tới, thân hình Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới chấn động, sắc mặt đại biến.
“Diệp Thiên, đợt này anh lại muốn gặp phiền phức nữa rồi.”
Sắc mặt Tôn Tiểu Ngộ ngưng trọng nói.
Diệp Thiên nhíu mày, nhìn theo hướng thanh niên ba mắt đang bay về phía Lý Ngao bên kia.
“Đây chính là con trai của Nhị Lang Thần, Dương Phong đúng không?”
Diệp Thiên hỏi.
Trư Tiểu Giới gật đầu: “Anh ta chính là Dương Phong, rất lợi hại, tu vi Đại Thừa Cảnh, di truyền gen của ba anh ta là Nhị Lang Thần. Không chỉ có ba con mắt mà tính cách cũng rất cao ngạo, không coi ai ra gì, nhìn thấy ai khó chịu là lập tức đánh người đó.”
“Mà nghe nói anh ta có tình ý với Văn Tuyết Tâm, đã từng ở Phiêu Miễu đạo viện nói qua, ai dám có ý tứ với Văn Tuyết Tâm, đi ve vãn cô ấy thì anh ta sẽ xử lý kẻ đó.”
“Cho nên, chỉ cần đám người Lý Ngao nói anh trêu chọc Văn Tuyết Tâm, anh ta chắc chắc sẽ tới xử lý anh.”
Sắc mặt Diệp Thiên có chút u ám.
Dương Phong là Đại Thừa Cảnh, dựa vào tu vi của hắn, nếu đánh khẳng định là đánh không lại Dương Phong.
Hơn nữa tính cách Dương Phong vốn cao ngạo, không coi ai ra gì, thấy ai khó chịu sẽ lập tức đánh kẻ đó. Loại tính cách này cơ bản chính là tàn nhẫn hơn người bình thường, nếu như so tài đánh nhau với Dương Phong, đoán chừng sẽ rất thê thảm.
Vì thế, hắn linh cơ khẽ động:
“Hôm nay là ngày nghỉ đúng không?”
Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới gật đầu.
Phiêu Miễu đạo viện cứ cách sáu ngày lại nghỉ ngơi một ngày, hôm nay vừa vặn đúng là ngày được nghỉ.
“Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, chúng ta trước hết cứ trốn ra bên ngoài đã, thuận tiện đi chơi một chút.”
Diệp Thiên nói.
Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới liếc mắt nhìn nhau, lập tức nhập hội với Diệp Thiên, nhảy dựng lên, dùng tư thế cưỡi Cân Đẩu Vân rời đi.
Mà lúc này, Dương Phong đã đáp xuống trước mặt đám người Lý Ngao.
“Nói cho tôi biết, là ai thừa dịp tôi không có ở đây đi chọc ghẹo Tuyết Tâm hả?”
Dương Phương vừa đáp xuống đất đã lập tức hỏi.
Lý Ngao nhanh chóng đưa tay chỉ sang bầu trời bên cạnh: “Dương Phong, anh xem, tên kia chính là người đang đi chung với Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới. Hắn gọi là Diệp Thiên, học trò của Trấn Nguyên Tử, chính là hắn đã đùa giỡn Văn Tuyết Tâm, nói Văn Tuyết Tâm xinh đẹp ngạo kiều, tên gọi cùng với người vợ đã mất của hắn giống y hệt nhau, đều có cùng một chữ Tuyết. Còn nói nếu như cô ấy trao thân cho hắn, hắn sẽ đồng ý, điều này đã chọc cho Văn Tuyết Tâm tức giận.”
“Đáng giận!”
Dương Phong lập tức nổi nóng, hướng về phía ba người Diệp Thiên đang rời đi hét to một tiếng: “Kẻ nào tên là Diệp Thần, lập tức tới đây cho tôi. Nếu như không đến mà để cho tôi bắt được, chẳng cần biết kẻ đó là học trò của ai, Dương Phong tôi tuyệt đối sẽ lột xuống một lớp da của kẻ đó!”
“Không hay rồi!”
Nghe những lời của Dương Phong nói, Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới sắc mặt đại biến.
Thân hình của Diệp Thiên cũng chấn động.
Con trai của Nhị Lang thần này đúng là quá càn rỡ, e rằng anh ta thật sự là một kẻ hung ác. Nếu như bị bắt được, nói không chừng anh ta thực sự sẽ lột da hắn.
“Chạy lẹ!”
Diệp Thiên la lên, lập tức gia tăng tốc độ.
“Dương Phong, mau ngăn anh ta lại, đừng để cho anh ta chạy!”
Đám người Lý Ngao vội vàng hét lên, hận không thể nhìn xem hắn bị lột da rút gân.
“Anh ta trốn không thoát được đâu!”
Dương Phong lạnh lùng nói xong, mũi chân nhón một chút, vượt lên không trung, con mắt ở giữa mạnh mẽ mở ra, đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng vàng, nhanh chóng lao về hướng Diệp Thiên đang chạy trốn, tốc độ nhanh đến mức tận cùng.
“Không hay!”
Cảm nhận được nguy hiểm từ đằng sau truyền đến, sắc mặt hắn mạnh mẽ biến đổi, lập tức quay người nhìn lại.
Mắt thấy là một đạo ánh sáng vàng bắn tới, hắn theo bản năng dùng Thiên Phạt Kiếm ngăn cản.
“Thật là lợi hại!”
Trong lòng Diệp Thiên không ngớt rung động.
Chỉ dùng một đạo ánh sáng vàng đã đẩy lui được hắn, cầm kiếm thủ còn bị chấn rung lên. Nếu như không phải dùng thân kiếm cản lại một chút, thứ kia tuyệt đối sẽ xuyên thủng qua người của hắn!
“Ha ha ha!”
Đám người Lý Ngao thấy thế, đắc ý cười ha hả.
“Còn không mau lại đây!”
Dương Phong quát.
Diệp Thiên cắn chặt răng: “Nếu như anh nói tới là phải tới thì tôi đây không phải rất mất mặt à, thử hỏi anh có dám cho tôi thời gian một tháng, đến lúc đó chúng ta đơn đả độc đấu hay không đây?”
Hắn cảm thấy chỉ cần có thêm thời gian một tháng, hẳn là có thể vượt qua được Dương Phong.
Theo như hắn biết, Dương Phong có tu vi Đại Thừa Cảnh cấp bốn.
Hắn cho rằng thời gian một tháng, bản thân bước vào Đại Thừa Cảnh khẳng định không thành vấn đề. Chỉ cần có tu vi Đại Thừa Cảnh cấp hai hay ba gì đó, cho dù có đánh không thắng được Dương Phong thì cũng không đến nỗi bị Dương Phong đánh bại. Đến lúc đó chỉ cần hơi tu luyện một chút, đánh Dương Phong còn không phải dễ như đánh chó bình thường hay sao?
“Anh không tới đúng không?”
Dương Phong híp mắt.
Diệp Thiên dừng một chút, la to: “Sao hả, không dám cho tôi thời gian một tháng à, đến lúc đó đấu tay đôi với tôi thì sao?”
“Hừ!”
Dương Phong hừ nói: “Tôi phải lột xuống một lớp da của anh trước rồi tính sau, sau này nếu như anh muốn tìm tôi đơn đả độc đấu, tôi lúc nào cũng phụng bồi!”
Tiếng nói vừa hạ xuống, anh ta giơ tay phải lên, một cây Tam Xoa Kích xuất hiện trong tay anh ta, thân kích phát ra lôi hỏa lập lòe, khí phách cực kỳ trâu bò!
“Ăn một kích của tôi!”
Anh ta không nói hai lời, một kích của Tam Xoa Kích hướng tới chỗ Diệp Thiên đâm xuống.
“Không hay!”
Thấy thế, sắc mặt hắn mạnh mẽ thay đổi.
Hắn có thể nhìn ra, nếu như một kích này bổ vào trên người của hắn, tuyệt đối có thể chém hắn ra thành hai khúc.
Tuy rằng không chết nhưng cũng có thể khiến cho hắn trọng thương.
Ngay lúc hắn chuẩn bị né tránh...
Bùm một tiếng.
Một tia sấm sét hạ xuống, một đạo ánh sáng vàng hình trăng lưỡi liềm đột nhiên bắn về phía hắn, lập tức khiến đạo ánh sáng vàng kia nổ tung.
Ngay sau đó, một cái bóng trắng xuất hiện ngăn giữa hắn và Dương Phong.
“Hả?”
Rất nhiều người đều nhướng mày.
Đây không phải là Văn Tuyết Tâm thì còn ai vào đây nữa?
Cô ấy muốn giúp cho Diệp Thiên sao?
“Tuyết Tâm, gã sai vặt này dám trêu chọc cô, tôi đang xử lý hắn, cô cứu hắn làm cái gì?”
Dương Phong cực kỳ khó hiểu.
Chỉ nghe Văn Tuyết Tâm thản nhiên nói: “Anh ta trêu chọc tôi thì đó cũng là chuyện của tôi, hình như cũng không có liên quan gì tới anh đúng không?”
Dương Phong nhíu mày: “Tôi thích cô, chẳng lẽ cô còn không biết hay sao?”
“Tôi đương nhiên biết.”
Văn Tuyết Tâm không nóng không lạnh trả lời: “Nhưng mà, tôi không thích anh.”
Ông nội cô ấy là Tiệt Giáo, Nhị Lang Thần là Xiển Giáo, quan hệ đôi bên không được tốt cho lắm, mặc dù về sau hai giáo đã hòa hoãn trở lại, hiện tại vẫn là quan đồng liêu nhưng dù sao vẫn có ngăn cách.
Cho nên tuy rằng Dương Phong ưu tú, dù anh ta có yêu thích cô ấy như thế nào thì cô ấy cũng không muốn ở chung một chỗ với anh ta.
Lời kia của Văn Tuyết Tâm vừa thốt ra, lập tức khiến cho Phiêu Miễu đạo viện xôn xao.
“Trời ạ, Văn Tuyết Tâm vậy mà công khai làm rõ là không thích Dương Phong sao?”
“Trước kia chúng ta cũng không thấy cô ấy bày tỏ thái độ gì đúng không?”
“Chẳng lẽ là do cô ấy thích Diệp Thiên, không thích Dương Phong à?”
Lúc này Lý Ngao lập tức châm ngòi thổi gió: “Dương Phong, lúc trước Văn Tuyết Tâm cũng chưa có nói cái gì mà không thích anh. Từ khi Diệp Thiên xuất hiện, cô ấy liên tiếp giúp đỡ Diệp Thiên, nhất định là đã bị hắn mê hoặc, nói xấu anh cái gì đó, sau đó cô ấy mới không còn thích anh nữa!”
“Anh nói bậy bạ cái gì đó!”
Văn Tuyết Tâm nổi giận nói.
“Vậy cô nói xem, trước đây cô cũng chưa có nói là không thích Dương Phong, bây giờ vì cái gì lại đột nhiên nói không thích anh ta nữa?”
Lý Ngao đưa ra một câu trả lời.
“Tôi...”
Văn Tuyết Tâm nhất thời nghẹn lời.
Trước kia cô ấy không nghĩ sẽ làm cho Dương Phong mất mặt, nhưng bây giờ Dương Phong là vì cô ấy mới ra tay với Diệp Thiên. Cho nên cô ấy mới muốn phủi sạch quan hệ với Dương Phong, không ngờ lại bị Lý Ngao phóng đại ý tứ, thật sự là đáng giận!
Quả nhiên, Dương Phong đã nổi giận.
“Tôi vốn chỉ muốn xử lý anh ta một chút thôi, xem ra hôm nay tôi không giết anh ta thì không được rồi!”
Tiếng nói vừa rơi xuống, Dương Phong cầm Tam Xoa Kích, hùng hổ xung phong liều chết tiến về phía Diệp Thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.