“Hả?”
Nghe vậy, Diệp Thiên không khỏi mở to mắt nhìn, chỉ thấy một đạo nhân mặc áo trắng đang cưỡi mây hướng tới Ngũ Trang Quán.
“Đây là Thái Bạch Kim Tinh?”
Diệp Thiên tò mò đứng dậy xem.
Ngay sau đó, Đóa Đóa cũng chạy đến.
Không lâu sau, vị đạo sĩ mặc áo trắng đã đáp xuống ngay trước chính điện của Ngũ Trang Quán.
Trấn Nguyên Tử liền bước ra khỏi chính điện.
“Tiểu tiên tham kiến Thái Bạch Kim Tinh.” Trấn Nguyên Tử hành lễ.
“Tham kiến Thái Bạch Kim Tinh.”
Các đệ tử của Ngũ Trang Quán cũng kính cẩn chào.
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng nói: “Không dám, không dám.”
Xét về vai vế, Thái Bạch Kim Tinh nhỏ hơn Trấn Nguyên Tử vài bậc, nhưng xét về địa vị, Thái Bạch Kim Tinh tương đương với một tể tướng, còn Trấn Nguyên Tử chỉ là một thường dân.
Vì vậy, ông ta nhìn thấy Thái Bạch Kim Tinh thì tự xưng mình là tiểu tiên mà hành lễ, nhưng Thái Bạch Kim Tinh lại không dám nhận, đây cũng là chuyện bình thường.
“Không biết Thái Bạch Kim Tinh đại giá quang lâm vì chuyện gì?” Trấn Nguyên Tử cười hỏi.
“Là như thế này.” Thái Bạch Kim Tinh cười nói: “Ta theo ý của Ngọc Hoàng, đến phong chức cho ngài.”
Nói xong, ông ta liền lấy chiếu chỉ ra đọc.
Trấn Nguyên Tử vội ngăn lại và nói: “Lòng tốt của Ngọc Hoàng, tiểu tiên xin nhận, nhưng tiểu tiên đã quen với nhàn rỗi rồi, không thể làm quan được. Vì vậy xin Thái Bạch Kim Tinh hãy trở về nói với Ngọc Hoàng rằng khả năng của tiểu tiên có hạn, không gánh nổi trọng trách làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046918/chuong-1255.html