Chương trước
Chương sau

Lúc này ở Ngũ Trang Quán.
Diệp Thiên đang ngồi trên bậc thềm xanh lam, lật xem cuốn album mà Tần Liên Tâm đã để lại cho Diệp Thiên trước khi rời khỏi trái đất để đi thám hiểm, Diệp Thiên nhìn những khuôn mặt quen thuộc này, hai tay run rẩy, không ngừng rơi lệ.
Diệp Thiên nhớ vợ và các con!
Diệp Thiên đã từng nghĩ rằng vẫn còn hy vọng được gặp họ, vì vậy khi xem qua cuốn album, miệng nở một nụ cười.
Và bây giờ, không còn hy vọng nào nữa rồi.
Họ... đều đã chết rồi!
Bởi vì thời gian chết quá lâu, cộng thêm chính những vị Đại Tiên đã ra tay giết vợ con, cho nên cho dù hắn tiến vào thiên giới thì cũng đã mất bọn họ thật rồi!
Vì vậy, hắn mới thấy trái tim đau đớn như thế nào.
"Ba ơi, ba hãy khóc khi ba buồn, đừng ép bản thân phải kiên cường, ba cứ khóc thật to. Hãy biến tất cả nỗi đau trong lòng thành nước mắt và khóc thành tiếng, ba sẽ thấy dễ chịu hơn.” Đoá Đoá lo lắng Diệp Thiên sẽ làm tổn thương cơ thể, nên dùng đôi mắt đỏ hoe ra sức thuyết phục Diệp Thiên.
Diệp Thiên rơi nước mắt không khóc thành tiếng, trong lòng đã uất ức mất đi vợ con, linh hồn cũng mất, hắn dù còn sống cũng là một cái xác biết đi, quá khứ không bao giờ trở lại như trước kia được nữa. Diệp Thiên không còn thấy hạnh phúc nữa.
Sống mấy trăm ngàn năm, hắn chưa bao giờ đau khổ như thế này!
Nhìn những bức ảnh của Tần Liên Tâm, hắn nhớ đến dáng vẻ kiên cường, kiêu ngạo của cô ấy.
Nhìn ảnh của Thần Diệp Hy, hắn lại nhớ đến dáng vẻ hiền lành, dịu dàng, hiểu chuyện của cô.
Nhìn ảnh của Thẩm An Kỳ, hắn lại nhớ đến dáng vẻ nhỏ bé của cô ấy ở trên giường.
Nhìn ảnh của Bảo Bảo và Lạc Lạc, hắn liên tưởng đến sự xuất hiện lúc nhỏ của hai cậu con trai kháu khỉnh và ngoan ngoãn.
Nhìn vào bức ảnh của Diệp Tử Hân hắn nhớ đến bàn tay bị tê cóng và vẻ ngoài nhỏ bé đáng thương của cô trong nạn đói.
Nhìn ảnh của Doanh Doanh, hắn nhớ đến cô đang ở trong hang động không có mẹ, đang gặm măng.
Xem... Nhớ từng gương mặt, từng ký ức đều sâu sắc như vậy, hắn rất nhớ dáng vẻ Tần Liên Tâm hay làm nũng trong lòng, rất muốn mắng Bảo Bảo là đồ không an phận, muốn được ôm Doanh Doanh. Hắn thực sự... Hắn thực sự muốn ở bên họ!
“Là ta đã hại chết mọi người!”
Hàng ngàn ý nghĩ, hàng ngàn nỗi đau biến thành tiếng hét lớn như vậy, cảm giác vô cùng áy náy, hối hận, tự trách trong lòng!
"Huhuhu..."
Nhìn thấy dáng vẻ này của ba, Đoá Đoá vùi đầu vào vai của ba, khóc lớn: "Trấn Nguyên Tử Đại tiên là người rất lợi hại. Hãy giúp con thuyết phục ba con, giúp con khuyên ba con có được không?"
Lời của cô vừa nói ra.
Víu!
Một vệt ánh sáng rơi xuống ngay gót chân của cô.
Chợt nhìn lại, là một con khỉ với khuôn mặt đầy lông lá.
Đoá Đoá lập tức bị dọa sợ đến ngây người!
“Đây không phải là Tôn Ngộ Không sao?”
"Cô bé, đừng khóc, ba cô bé bị làm sao vậy? Nói cho Lão Tôn biết, Lão Tôn ta sẽ giúp cháu khuyên nhủ ba." Tôn Ngộ Không vừa nhảy, vừa gãi gãi tai nói.
Đóa Đóa nhanh chóng gật đầu và kể tình hình của Diệp Thiên cho Tôn Ngộ Không nghe.
"Cái này..."
Tôn Ngộ Không đưa tay gãi gãi, không biết làm sao khuyên nhủ Diệp Thiên.
Lúc này, một tiếng cười vang lên: “Một con khỉ nghịch ngợm như ngươi thì làm sao biết khuyên nhủ hay an ủi người khác.”
“Hừ.”
Nhìn thấy Trấn Nguyên Tử đi tới, Tôn Ngộ Không liền nói: “Đại Tiên, vậy ngươi an ủi đi, người ta khóc lóc kể lể trong võ đường của ngươi, ngươi không an ủi, còn trách lão Tôn không an ủi. "
Trấn Nguyên Tử cười nói: "Ai nói ta không an ủi, ta đang chuẩn bị an ủi. Ngươi đã dành phần nói trước.”
"Đây, đây, ngươi tới an ủi đi." Tôn Ngộ Không lập tức tránh sang một bên.
Bất quá, Trấn nguyên tử nói: "Ba mươi sáu tầng, có thời gian hàng năm, chỉ cần ngươi đi lên có thể xoay chuyển thời gian, thời gian có thể quay ngược lại."
Diệp Thiên nghe vậy lập tức mừng rỡ.
“Đại tiên, những gì Đại tiên nói là sự thật sao. Đến tầng thứ ba mươi sáu, Đại tiên có thể xoay vòng thời gian. Trở về trước khi vợ con tôi bị giết sao?”
“Đúng.”
Trấn Nguyên Tử Đại tiên gật đầu.
“Nhưng tầng thứ ba mươi sáu không phải ai cũng có thể đi lên, cho dù là Tam Thanh, hắn cũng không thể lên tầng thứ ba mươi sáu.”
“Làm sao có thể lên tầng thứ ba mươi sáu?” Đoá Đoá liền hỏi.
Diệp Thiên chờ đợi câu trả lời.
Trấn Nguyên Tử trả lời: “Muốn đi tới tầng trời thứ ba mươi sáu thì phải đạt tới Đại Đạo cảnh, có thể sánh vai cùng Đạo gia.”
Diệp Thiên lập tức im lặng.
Hắn đã nghe Đoá Đoá nói. Cõi Đại Đạo là cảnh giới cao nhất, còn Tôn Ngộ Không chỉ là vũ trụ cảnh mà thôi. Không biết mình có vào vào được Đa La Cảnh hay không. Như vậy thì khó hơn leo lên trời?
Tuy nhiên, điều đó cũng có nghĩa là có hy vọng cho sự sống lại của vợ con?
“Haha!”
Tôn Ngộ Không đột nhiên bật cười: “Trấn Nguyên Tử, ngươi còn không đi lên được tầng thứ ba mươi sáu. Về phần hắn, một người phàm, làm sao có thể lên tầng thứ ba mươi sáu đây?"
Trấn Nguyên Tử cười nói: "Hắn không phải người phàm, hắn đã đạt đến Thái hư cảnh đại viên mãn. Hắn chỉ cách Thái Cực Kim Tiên một bước. Hắn chỉ bị thương, đã hủy hoại thân thể, trở thành người thường, nếu không với khả năng của mình, ta sẽ hướng dẫn cho hắn, không cần nhiều năm nữa, hắn cũng có thể đánh chết ngươi.”
Tôn Ngộ Không lập tức không vui khi nghe được lời này.
Hắn ta kiêu ngạo đến mức dám gây rắc rối ở Thiên đình, giờ Trấn Nguyên Tử nói đánh chết Lão Tôn cũng không cần mất nhiều thời gian đây không phải là xem thường Lão Tôn hắn ta sao?
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Tôn Ngộ Không hỏi Diệp Thiên.
“Thế giới phàm trần hơn 300.000 năm, thiên giới khoảng một ngàn năm.” Diệp Thiên đáp.
Nghe đến đây, Tôn Ngộ Không đột nhiên bật cười. Chân chạm xuống đất, lại cười khà khà như bị nhột, rồi đứng dậy nói: "Còn kém lão Tôn cả nghìn tỷ năm rồi.”
Trấn Nguyên Tử cười: "Nếu có ta để hướng dẫn hắn ta, chỉ cần vài năm là hắn có thể vào Đại La Cảnh ngươi tin không?”
"Không tin."
Tôn Ngộ Không lắc đầu xua tay: "Không tin, có chết Lão Tôn cũng không tin."
"Vậy thì dám cá cược với tôi không?" Trấn Nguyên Tử cười hỏi.
“Cá cược gì?” Tôn Ngộ Không hỏi.
"Đến Lão Quân lấy mấy đan dược để khôi phục cơ thể và tu vi cho hắn. Hắn sẽ vào được Đại La Cảnh trong ba năm. Nếu hắn không vào được, ta sẽ cho ngươi một quả nhân sâm để ăn. Nếu hắn vào được thì ngươi ở lại Ngũ Trang Quán quét sàn nhà ba năm. Thế nào?" Trấn Nguyên Tử cười hỏi.
Tôn Ngộ Không từ lâu đã muốn ăn quả nhân sâm, liền lập tức đồng ý và nói: “Lão Tôn ta sẽ đến Lão Quân để lấy đan dược, vụ cá cược này ta nhất định sẽ thắng!” Vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không đã đứng trên một đám mây và bay đi.
“Haha!”
Trấn Nguyên Tử bật cười.
"Con khỉ này có đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, không cần cầu xin hắn, hắn đã ngoan ngoãn đến chỗ Lão Quân để lấy đan dược, hahaha!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.