Nói đến Đoá Đoá, khi vào phòng, cô ngồi cạnh giường, tay chống cằm, nhìn Diệp Thiên, miệng lẩm bẩm nói: “Ba, chúng ta đã đến Ngũ Sơn Trang của Trấn Nguyên Tử trên thiên giới rồi, Trấn Nguyên Tử đã đi tham gia đại hội bàn đào rồi, ngày mai mới quay về, ba nhất định phải kiên nhẫn đợi đến lúc Trấn Nguyên Tử trở về.”
“Ba thử nghĩ mà xem, Trấn Nguyên Tử lợi hại như vậy, nếu có thể chỉ dạy cho ba một chút pháp thuật. Không phải ba liền có thể trở về báo thù cho mẹ và người thân của chúng ta rồi sao?”
“Với cả, ở chỗ Trấn Nguyên Tử còn có quả nhân sâm nữa, nhất định ba rất muốn ăn thử đúng không?”
Nói đến đây, cô cười toe toét: “Nếu mà ba muốn ăn thử, thì nhất định phải cố gắng đợi Trấn Nguyên Tử trở về, lúc đấy Đoá Đoá mặt dày chút chạy đến chỗ ông ấy xin một quả cho ba ăn, nếu Trấn Nguyên Tử mà không cho, vậy thì Đoá Đoá sẽ học theo Tôn Ngộ Không, đi hái trộm một quả cho ba ăn.”
“Vì thế, ba nhất định phải cố gắng kiên trì, ba biết không?”
Cô sợ thời gian một ngày là quá dài, vết thương của ba trở nên nghiêm trọng, không đợi được đến lúc Trấn Nguyên Tử trở về, vì thế lúc nào cũng động viên cha phải kiên trì.
Két!
Cửa phòng mở ra, Thanh Phong và Minh Nguyệt nước vào: “Thanh Phong. Minh Nguyệt, hai người sao lại tới đây.” Đóa Đóa đứng lên, cười nói.
Minh Nguyệt đưa cái đĩa trong tay ra, cười nói: “Em xem, đây là cái gì?”
Đóa Đóa nhìn cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046907/chuong-1244.html