Đóa Đóa vừa nói xong, soạt một tiếng, một sợi dây khốn tiên lao ra trói chặt cô, kéo cô từ sau lưng Diệp Thiên ra.
“Ba!”
Đóa Đóa thất thanh hét lên, làm thế nào cũng không giãy ra được, liên tục bị kéo về phía sau, bị khóa bên cạnh pháp trận.
Vèo vèo vèo.
Trong lúc cấp bách, một trận mưa kiếm rơi xuống đầu Diệp Thiên, kim quang chói lóa, ben nhọn vô cùng. Nhiều đến mức không thể ước lượng được, tứ phía không hề có khe hở đồng loạt bay về phía Diệp Thiên.
Có điều, chỉ bấy nhiêu không đủ dọa được Diệp Thiên.
Hắn không hề né tránh, chỉ xuất ra khí tức, quanh thân xuất hiện một vòng thần quang chín màu, khi mưa kiếm dội lên vòng sáng, nháy mắt biến thành một con nhím lớn, nhìn từ bên ngoài căn bản không thấy được mưa kiếm rốt cuộc có đâm xuyên được vòng sáng kia không, dày đặc đến mức che hết cả ánh sáng.
“Ba!”
Đóa Đóa hoảng sợ hét lên, vùng vẫy dữ dội nhưng vẫn không thể thoát được.
Bảy vị tiên đế muốn nhốt cô lại, không cho cô lại gần Diệp Thiên, bằng không nếu Thất khiếu linh lung tâm của cô thức tỉnh sẽ ảnh hưởng lớn đến việc bọn họ giết Diệp Thiên.
“Thật đáng sợ!”
“Pháp trận mà bảy vị hoàng đế Tử Vi Tinh này tạo ra thật quá đáng nể.”
“Không hổ là tiên đế, không cần ra tay, chỉ dùng pháp trận cũng gây ra sát thương lớn như vậy, thật quá tuyệt vời.”
“Liệu Diệp tông chủ có phá được trận sát tiên này, đánh bại bảy vị tiên đế Tử Vi tinh không?”
“…”
Xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046904/chuong-1241.html