Lúc này, trên núi Côn Luân.
Hoàng Phủ Tư Thần lau sạch vết máu vừa nôn còn sót trên khóe miệng, vẻ mặt đột nhiên trở nên phẫn nộ, trong mắt cuồn cuộn lửa giận, sau đó dùng hai tay nắm chặt kiếm hét lớn: “Tôi liều mạng với các người!”
Dứt lời, cậu cầm kiếm lao về phía bảy tiên đế.
Cậu biết giờ chạy cũng không được, nếu phải chết trên đường chạy trốn, thà chết trong lúc chiến đấu, ít nhất còn thể vinh quang hơn một chút, không uổng một đời làm vua.
“Con kiến bé nhỏ.”
Bảy người lộ ra vẻ khinh thường, Thái Hòa tiên đế thờ ơ nói: “Long Uy đại tướng, đi bắt cậu ta lại, ném vào pháp trận, có thêm một đứa con trai nữa, chúng ta cũng không sợ Lão ma Diệp không liều mạng cứu đến cứu nữa.”
“Vâng! Thưa tiên đế!”
Long Uy đại tướng nhận lệnh, lập tức tiến lên, bình tĩnh đi về phía Hoàng Phủ Tư Thần đang lao tới.
Rất nhanh sau đó, Hoàng Phủ Tư Thần đã tiến đến gần. Cậu gầm lên rồi vung kiếm chém vào Long Uy đại tướng.
Keng!
Giống như một con dao làm bếp đang chém vào một tấm thép, căn bản không thể chém được vào trong.
“Chém chết ông! Tôi chém chết ông!”
Hoàng Phủ Tư Thần như phát điên, cuồng loạn chém vào người Long Uy đại tướng, mỗi nhát chém lại phát ra tiếng leng keng, giống như thợ rèn đang rèn sắt vậy, đinh tai nhức óc.
Sau một hồi đánh chém điên cuồng, Long Uy đại tướng vẫn không hề hấn gì, còn Hoàng Phủ Tư Thần thì thở hổn hển vì kiệt sức.
“Cậu nhóc, châu chấu không đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046902/chuong-1239.html