Vào lúc này đối mặt với sự tấn công của bốn vị Tiên Tôn Đại Viên Mãn, Diệp Thiên không hề né tránh, cũng không có thả ra canh khí lập nên lớp phòng ngự.
Bởi vì chiêu thức mà anh đang thi triển là một tuyệt kỹ, mượn sức mạnh của Cửu Thiên Thần Lôi để đột phá mấy chục tỷ binh linh đang vây quanh nơi hành quyết, nếu dùng tầng phòng ngự sẽ ngăn cách bản thân mình nên khó có thể thần thức xâm nhập Cửu Thiên và và dẫn sấm sét cuồn cuộn rơi xuống.
Cho nên anh không thể tạo tầng phòng ngự để bảo vệ mình, nếu không tất cả sẽ trở nên vô ích.
"Nhân lúc anh ta đang thi triển lôi pháp, giết chết anh ta mau!"
Lão tổ Chân Võ Giáo hô to, dẫn đầu gọi ra một pháp bảo mãn cấp, hung hăng va chạm về phía Diệp Thiên.
Cả người Diệp Thiên giờ phút này đang tập trung vào Thần Kiếm Ngự Lôi Chân “Ầm ầm!”
Bị tấn công bởi một kích nặng nề, cả người anh bị nổ đến độ bắt buộc phải lùi về phía sau vài bước, nhưng cũng may lớp phòng ngự không bị phá vỡ.
"Nhanh lên! Cùng nhau ra tay, đây là cơ hội tuyệt vời!"
Lão tổ Chân Võ Giáo lại hô lên lần nữa, ông ta đương nhiên biết rằng khi thi triển lôi pháp, Diệp Thiên khó mà ngăn cản nổi, nếu không sẽ bị phản phệ, cũng hiểu rằng lúc này thần niệm không thể phân tán, không thì dễ dàng bị gián đoạn, cũng sẽ gây ra phản phệ.
Vì vậy khoảng thời gian này lớp phòng ngự của Diệp Thiên là thời điểm yếu nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046850/chuong-1187.html