“Diệp đại sư quá lợi hại! Chỉ với một chiêu đã đánh bại Mục Toàn Cơ, quả nhiên không hổ là thiên nhân!” “Vừa rồi tôi còn lo lắng Diệp đại sư sẽ bị đánh bại, không nghĩ tới vậy mà thắng nhẹ nhàng như vậy, thật sự rất chấn kinh mà!” “Má ơi! Diệp Thiên này không phải giống như lời đồn chứ, là Thượng tiên được ông trời phái xuống diệt triều đại này?” “Kinh khủng! Quá kinh khủng! Hỏa lực của quân địch quân quá mạnh, thực lực đại soái quân địch rất khủng bố. Giờ làm sao mà đánh đây, không có chút phần thắng nào luôn á!” “...” Bên đại quân Diệp Thiên sướng phát rồ rồi, còn phía đại quân Mục Cảnh Thiên hoàn toàn hoảng loạn rồi. Ông ta vốn còn muốn ỷ vào Mục Toàn Cơ và Mục Thiên Dương, có lẽ còn có vài phần phần thắng. Nhưng bây giờ Mục Toàn Cơ bị một chiêu của Diệp Thiên đánh bại, thực lực của Mục Thiên Dương ngang ngửa Mục Toàn Cơ, cũng không tránh khỏi vận mệnh một chiêu đã bại.
Hai pháp bảo chiến thắng đã mất đi tác dụng, vậy trận này cần phải đánh nữa hả? Chắc chắn là thua trăm phần trăm! “Ninh Đinh con nhìn kìa, ba con thật lợi hại!” Mục Linh Hy chỉ chỉ Diệp Thiên đang ở giữa không trung, kích động nói với Ninh Đinh. “Ba thật lợi hại!” Ninh Đinh cười híp cả mắt. Lúc này, Diệp Thiên nhìn Mục Thiên Dương, hỏi: “Ông có muốn lại đây thử một chút không?” Anh tu luyện đại đạo tạo hóa quyết, cũng đến Thái Hư Cảnh đại viên mãn, mạnh hơn Mục Thiên Dương và Mục Toàn Cơ. Huống chi hai người này dùng đều dùng tám đoạn pháp bảo thần binh, càng không cùng đẳng cấp với anh. Cho dù hai người liên thủ, cũng không phải đối thủ của anh. Mục Thiên Dương đang do dự, Mục Toàn Cơ đã bay trở về, trong tay cầm một thanh đao thần binh thượng phẩm tám đoạn, hô tô: “thằng nhóc này rất lợi hại, sức lực của hai ta không phải là đối thủ của nó,giờ hai ta buộc phải liên thủ xử lý nó!” “Được!” Mục Thiên Dương lên tiếng, nhảy lên không trung, lấy ra pháp thân, là một cây cờ hiệu, cùng với Mục Toàn Cơ phát động tiến công Diệp Thiên. Mục Toàn Cơ giơ một đao giữa trời, thanh đao óng ánh xé rách hư không, gào lên một tiếng bay về phía Diệp Thiên.
Cây cờ của Mục Thiên Dương cắm xuống mặt đất, hạ xuống pháp quyết. Cây cờ chuyển động, phù văn dày đặc bao phủ Diệp Thiên. “Không xong rồi!” Trong đại quân của Diệp Thiên, có vị lão tướng sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: “Mục Thiên Dương gây ảnh hưởng đến tốc độ của Diệp đại soái, Mục Toàn Cơ lại công kích xung quanh Diệp đại soái. Hai người này phối hợp ăn ý, Diệp đại soái chỉ sợ sẽ gặp rắc rối!” Mục Linh Hy cũng sợ hãi hô lên: “Hai vị hoàng Thái Thúc, hai người chỉ cần đấu với Diệp Thiên là được, tuyệt đối không nên giết chết Diệp Thiên!” Cô ta là công chúa hoàng triều Kim Khuyết, đương nhiên biết hai người Mục Toàn Cơ và Mục Thiên Dương phối hợp ăn ý. Hai người bọn họ liên thủ, ba Tiên Tôn tu vi Thái Hư Cảnh đại viên mãn chưa chắc đánh thắng được. Rất nhanh, phù văn dày đặc bao lấy thân Diệp Thiên, thanh đao cũng theo đó trảm trên người Diệp Thiên. Oanh! Diệp Thiên có pháp bảo hộ thân chín đoạn, thanh đao trảm trên pháp bảo chín đoạn phóng ra một tầng phòng ngự, lập tức nổ tung. Những phù văn kia chỉ làm chậm tốc độ, không thể công kích. “Phòng ngự thật mạnh!” Nhiều người không khỏi kinh hô. Cái này nằm trong dự tính của Mục Toàn Cơ. Ông ta không trông cậy vào thanh đao mang có thể bổ Diệp Thiên ra làm hai, ông ta chỉ là muốn để Diệp Thiên không thể ứng phó với phù văn làm chậm tốc độ, để phù văn thành công phát huy tác dụng. Một khi tốc độ trở nên chậm chạp, liền dễ đối phó. “Thành công hoãn tốc độ, phía trên!” Mục Toàn Cơ thấy phù văn đã có hiệu quả với Diệp Thiên, lúc này hô một tiếng, cùng với Mục Thiên Dương, bay tới chỗ Diệp Thiên. Trong lúc đó Mục Thiên Dương lấy ra một thanh thần kiếm. Một giây sau! Một đao một kiếm, đột nhiên bổ xuống Diệp Thiên. “Ha ha! Thằng nhóc này xong đời rồi!” Mục Cảnh Thiên lập tức kích động kêu lên. Tốc độ của Diệp Thiên bị làm chậm, không đủ thời gian đỡ một đao một kiếm kia. Chỉ cần một đao một kiếm đó bổ trên người Diệp Thiên, phá vỡ phòng ngự của anh, vậy thì cơ bản anh giống như dê đang đợi làm thịt. “Không được!” Mục Linh Hy sợ hãi kêu lên. Một giây sau! Oanh! Một đao một kiếm trảm trên người Diệp Thiên. Chuyện bất ngờ xuất hiện khiến không ai tưởng tượng nổi. Chỉ thấy Mục Toàn Cơ và Mục Thiên Dương bị lớp phòng ngự trên người Diệp Thiên đánh bay ra ngoài, còn lớp phòng ngự của Diệp Thần vẫn rắn chắc y như cũ. “Chuyện này sao có thể?” Mục Toàn Cơ cùng Mục Thiên Dương sợ ngây người! Cái lớp phòng ngự này cũng quá mạnh đi! “Chuyện này, chuyện này...” Mục Cảnh Thiên và đại quân của ông ta ngây người ra rồi. Nếu chiêu này không phá nổi lớp phòng ngự của Diệp Thiên, vậy phải làm sao để phá đây! “Ò ó o gáy lên anh em ơi!” Phía đại quân của Diệp Thiên nhảy cẫng hoan hô, hô hào “đại soái uy vũ’. Mục Linh Hy cũng vui mừng. Mà lúc này, Diệp Thiên nhàn nhạt mở miệng: “Cho hai ông thêm hai cơ hội mà cũng không tận dụng được, giờ đến phiên tôi trả lại.” Dứt lời, Diệp Thiên phóng thần niệm ra ngoài. Oanh! Phù văn bao quanh người anh trong nháy mắt bị nổ tung. Một giây sau, một tay anh nhấc lên, Thực Hồn Huyết Ẩm kiếm đi ra, thôi thúc tiên pháp, đột nhiên chém xuống. Xoẹt xẹt! Một đạo huyết sắc kiếm khí lớn nhất từ trước giờ chém xuống Mục Thiên Dương. “Không xong rồi! Là Thần kiếm!” Mục Toàn Cơ hô lớn một tiếng, cùng với Mục Thiên Dương bị một kiếm khí bổ về phí bắn vụt tới. Oanh! Kiếm khí nổ thành pháo hoa chói lọi, sinh ra năng lượng khủng bố, đẩy văng hai người ra ngoài. Diệp Thiên thuận thế kéo ngang một đường kiếm, lại một đường kiếm khí vung ra ngoài. “Nhanh phóng thả cương khí!” Mục Thiên Dương kinh hô, lúc này cương khí và pháp bảo phòng ngự hòa làm một thể, Mục Toàn Cơ bởi vì pháp bảo vỡ vụn, chỉ có thể giải phóng cương khí. Ngay lúc hai người đứng vững lúc, kiếm khí xung kích đánh thẳng vào bên hông hai người. Ầm ầm!! Kiếm khí mở ra Mục Toàn Cơ hộ thể cương khí, lưu lại một vết cắt rất sâu bên hông ông ta. Mục Thiên Dương vì có pháp bảo hộ thể, thêm nữa giải phóng cương khí, chỉ bị đẩy lùi vài bước. “Cái này...” Sau khi thấy bên hông Mục Toàn Cơ máu chảy lai láng, Mục Thiên Dương sợ ngây người! Diệp Thiên này thật sự rất lợi hại! Chỉ với hai chiêu vô cùng đơn giản, đã đánh cho hai vị hoàng thúc một không còn tý sức nào, một bị thương? Đây quả thực quá nghịch thiên đi mất! Giờ khắc này, ông ta rất tuyệt vọng. Biết đại thế của mình đã mất, vô lực nghịch chuyển. “Đến đây!” Diệp Thiên đang chuẩn bị cùng hai người bọn họ đến điểm thật sách(?),đang lúc muốn xông tới, Mục Thiên Dương liền hô lên: “Diệp Thiên, bỏ qua cho hai vị hoàng thúc đi, muốn chém giết muốn giết đến tìm trẫm!” Diệp Thiên nghe vậy không dừng bước chân, mà nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi: “Nói như vậy, ông phục rồi?” Mục Cảnh Thiên cười thảm: “Gặp thứ yêu nghiệt như cậu, trẫm không phục cũng không được.” Diệp Thiên lại nhìn về phía Mục Toàn Cơ và Mục Thiên Dương: “Hai người thì sao?” “Phục cái dạng thiên nhân như cậu không mất mặt.” Mục Toàn Cơ nói. “Tôi cũng không phải là đối thủ của cậu, cái này bản vương phục.” Mục Thiên Dương cũng nói. “Được rồi.” Diệp Thiên thu hồi Thực Hồn Huyết Ẩm kiếm, nhìn Mục Thiên Dương, nói: “Nể mặt Linh Hy, bản soái không chỉ có không giết ông, trái lại sẽ trả lại tất cả lãnh thổ bị xâm chiếm cho hoàng triều Kim Khuyết.” “Thật sự?” Mục Thiên Dương quả thực không thể tin vào tai của mình. Mà ở phía đại quân của Diệp Thiên, tất cả đều loạn hết lên. “Sao lại làm như vậy chứ Diệp đại soái?” “Trả lãnh thổ, chúng ta không phải đánh không công rồi sao?” “Cũng phải hỏi xem bệ hạ có đồng ý hay không chứ!” “...” Diệp Thiên nhìn về đại quân dưới trướng anh, nói: “Cùng một tinh cầu, đánh tới đánh lui không có ý nghĩa. Nếu hòa thuận ở chung, cùng đi chinh chiến ngoài hành tinh vực, cướp đoạt tài nguyên ngoài hành tinh vực về cho Tử Hà Tinh đến, vậy mới là có ý nghĩa.” “Còn bên phía bệ hạ, bản soái sẽ đi giải thích. Giờ tôi hỏi mọi người, có nguyện ý cùng bản soái đi chinh chiến hành tinh vực, cướp đoạt tài nguyên tu luyện phong phú?” Lời kia vừa thốt ra, các binh sĩ nhao nhao nghị luận. “Đại soái nói hình như rất có đạo lý, cùng một tinh cầu mà đánh tới đánh lui, tài nguyên cũng đâu nhiều như vậy. Còn không bằng đi chinh chiến ngoài tinh cầu, đem tài nguyên ngoại tinh cầu chở về, vậy mới có ý nghĩa mà!” “Đại soái lợi hại như vậy, cùng hắn đi chinh chiến ngoài hành tinh, nhất định rất có thể!” “Nếu như diệt hoàng triều Kim Khuyết, nói không chừng lại bởi vì chia tài nguyên không đồng đều lại lao vào đánh nhau, đến lúc đó lại là khắp nơi trên đất đều khói lưuar mịt mù, dân chúng lầm than. Còn không bằng nghe theo đại soái, đi chinh chiến ngoài hành tinh, chí ít bách tính chúng ta Tử Hà Tinh, sẽ không gặp nạn?” Sau một phen nghị luận, rất nhiều người đều hô to. “Đại soái! Tôi nguyện ý đi theo ngài chinh chiến ngoài hành tinh!” “Tôi cũng nguyện ý đi!” “Tôi cũng nguyện ý đi!” ....... Cơ hồ tất cả đại quân đều nhấc tay hò hét, ngay cả đại quân hoàng triều Kim Khuyết, cũng đều biểu thị nguyện ý đi. “Rất tốt!” Diệp Thiên hài lòng, nhìn Mục Cảnh Thiên: “Năm triều vĩnh viễn ở chung hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau. Tôi sẽ đưa đại quân của năm triều chinh chiến ngoài hành tinh vực, cướp đoạt tài nguyên thì năm triều chia đều, ông nguyện ý không?” “Nếu như ông nguyện ý, bản soái có thể thuyết phục mấy triều còn lại đồng ý.” “Trẫm đương nhiên nguyện ý.” Mục Cảnh Thiên không do dự, bởi vì chuyện này với ông ta mà nói chỉ lời không lỗ. Đại quân triều của ông không có bao nhiêu, cướp đoạt tài nguyên chia đều, ông đương nhiên nguyện ý. “Quyết định vậy đi!” Diệp Thiên nhìn đại quân dưới trướng mình, nói: “Mỗi người đi thông báo lại cho triều của mình, chuyển giao ý tứ của bản soái cho bệ hạ của mọi người. Nếu như đồng ý, cái ba mươi vạn ức đại quân, bản soái mang mọi người chinh chiến ngoài hành tinh!” “Tuân Lệnh!” Chủ tướng bốn triều liên quân, đều nhao nhao để cho người đi truyền âm. Diệp Thiên thì đáp xuống đất, thu hồi di âm hỗn độn. “Diệp Thiên, cám ơn anh!” Mục Linh Hy ôm Ninh Định, cao hứng cảm động nhào về phía Diệp Thiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]