Chương trước
Chương sau

Giờ khắc này, toàn trường tĩnh mịch!
Mọi người ngây ra như phỗng, toàn bộ đều kinh ngạc đến mức sắp chết nhìn vào Diệp Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Thật lâu sau, không biết là ai kêu lên một tiếng: “Ông trời của tôi ơi, Diệp Thiên thật sự quá trâu bò, vậy mà chỉ dùng một quyền đánh thành chủ thành Bá Châu rớt xuống lôi đài!”
Lời này vừa ra, toàn trường bùng nổ!
“Kinh khủng! Diệp Thiên thật sự quá kinh khủng!”
“Cái này đúng là dựa vào bản lĩnh thực sự hay sao? Nếu đúng thì Diệp Thiên cũng quá đáng sợ rồi!”
“Cả ba lần tôi đều nhìn thấy Diệp Thiên đổi mới, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật không dám tin trên đời này lại có người trẻ tuổi kinh khủng như vậy!”
“...”
Ở chỗ ngồi của thành chủ, tất cả đều đứng bật dậy, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, trong miệng trực tiếp thốt lên: “Quá lợi hại! Thật sự là một tên yêu nghiệt!”
Ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng không thể bình tĩnh, hô to: “Lý tổng quản, bốn vị Thân Vương, có phát hiện ra cao thủ đang ở đây hỗ trợ cho Diệp Thiên hay không?”
Lý Thiên Anh và bốn vị Thân Vương đều lắc đầu.
Lúc này, thành chủ thành Bá Châu đã từ trên lôi đài bay lên, hướng mặt về phía hoàng đế quỳ xuống: “Bệ hạ, thần vô năng, nếu như Diệp Thiên không có cao thủ âm thầm hỗ trợ, vậy thực lực của cậu ta đã ở phía trên thần, là Tiên Vương Thiên Huyền Cảnh đại viên mãn!”
Bệ hạ nghe vậy rất vui vẻ, nhưng lại nghi ngờ hỏi: “Lý tổng quản, bốn vị Thân Vương liệu có thể vỗ ngực nói cho trẫm biết, Diệp Thiên chính là dựa vào bản lĩnh thực sự mà không phải có người âm thầm trợ giúp cậu ta hay không?”

Lý Thiên Anh dẫn đầu vỗ ngực nói: “Nô tài gần như có thể xác định một trăm phần trăm, Diệp Thiên chính là dựa vào bản lĩnh thực sự mà không phải do có cao thủ âm thầm hỗ trợ, bởi vì nô tài không hề phát hiện ra khí tức bên ngoài tiến vào trận pháp.”
“Thần cũng có thể khẳng định một trăm phần trăm!”
Bốn vị Thân Vương đều vỗ ngực, trảm đinh chặt thiết nói.
“Ha ha!”
Nhận được khẳng định, hoàng đế bệ hạ mừng rỡ nói: “Diệp Thiên tuổi còn trẻ, chỉ trên dưới một vạn tuổi đã có tu vi Thiên Huyền Cảnh đại viên mãn. Theo tư liệu Tử Hà Tinh trong lịch sử ghi chép lại tới nay, chưa từng có kỳ tài nghịch thiên như thế xuất hiện, không nghĩ tới chỉ một buổi chiêu hiền nạp sĩ, vậy mà lại chiêu nạp ra một kỳ tài hiếm có như vậy. Thật là trời giúp hoàng triều Kim Võ, ban thưởng nhân tài thiên tuyển cho hoàng triều Kim Võ chúng ta, phò trợ hoàng triều Kim Võ chúng ta củng cố giang sơn, triệu năm không suy!”
“Chúng mừng bệ hạ!”
Văn võ bá quan dẫn đầu quỳ xuống.
“Chúc mừng bệ hạ!”
Hơn một ngàn thành chủ đều đồng loạt quỳ lạy.
“Chúc mừng bệ hạ!”
Hơn ngàn vạn người trong Tụ Hiền Quán đang xem cuộc chiến toàn bộ đều quỳ xuống lạy.
“Ha ha ha!”
Tiếng cười của hoàng đế bệ hạ vang vọng khắp Tụ Hiền Quán, nói: “Trẫm có thể có được nhân tài thiên tuyển chính là phúc của trẫm, là phúc của triều đình, là phúc của thiên hạ dân chúng, tất cả mọi người đứng lên đi.”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Mọi người đứng lên khen ngợi Diệp Thiên.
Mà lúc này, bệ hạ cũng ra tuyên bố: “Trẫm quyết định, sắc phong Diệp Bắc Minh thành Diệp Quốc Công, tiếp nhận chức Đại thống lĩnh quan võ nhị phẩm, thống lĩnh một tỷ đại quân.”
“Vợ của Diệp Bắc Minh là Diệp Thần Diệp Hy, cũng chính là nữ nhân được ông trời tuyển chọn, trẫm phong cho làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cho phép theo chồng nhập ngũ, nhậm chức phó Đại thống lĩnh quan võ nhị phẩm.”
“Hai người không cần tiếp tục tham gia trận đấu kế tiếp, mệnh lệnh ngay lập tức thi hành!”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Diệp Thiên và Diệp Thần Diệp Hy ôm quyền nói.
Vốn Diệp Thiên còn muốn lộng một cái chức vị tương đương như Hầu Tước, dẫn theo trăm triệu đại quân dùng quân công xây dựng sự nghiệp, không ngờ tới âm kém dương sai, trở thành Công Tước, đây cũng là chuyện nằm ngoài dự liệu của anh.
“Chúc mừng Diệp Quốc Công, Diệp phu nhân!”
Diệp Thiên trở lại bên cạnh Diệp Thần Diệp Hy, rất nhiều tổ hợp đài chủ thanh niên không biết từ đâu tiến đến chỗ hai người cung kính hành lễ.
“Ha ha, chúc mừng Diệp Quốc Công, Diệp phu nhân.”
Trương thành chủ dẫn theo một đám thành chủ sang đây chúc mừng, có vẻ như kỳ cung kính.
Thành chủ chính là Hợp Tam Phẩm, Diệp Thiên là Chính Nhị Phẩm, Diệp Thần Diệp Hy là Chính Nhị Phẩm, chức vị hoàn toàn nghiền ép bọn họ, cho nên bọn họ không đối xử khách khí với hai người mới là lạ.
Sau đó trận đấu lại tiếp tục, tổ hợp thanh niên chín người hỗn chiến, trổ hết tài năng đạt được bài danh số hai, tiếp theo là tám người hỗn chiến, trổ hết tài năng lấy được bài danh số ba, lại tiếp tục bảy người hỗn chiến, dựa theo cách này suy ra.
Tổ hợp lão niên mười người hỗn chiến, cũng dựa theo phương thức này để xếp hạng bài danh.
Lâm Bá Thiên trong trận đầu lập tức trổ hết tài năng, xếp hạng thứ nhất, được sắc phong làm Công Tước, chức vị Đại thống lĩnh, thống lĩnh tỷ đại quân.
Đây là bởi vì rất nhiều Tiên Tôn có thực lực đều không muốn theo đuổi quyền lực và công danh, cho nên mới không đi dự thi, Lâm Bá Thiên lúc này mới có thể đạt được hạng nhất.
Dù sau cứ đánh nhau một chút là chết người, rất nhiều Tiên Tôn đều sợ hãi, cho nên đã mất đi hứng thú trong việc thăng quan tiến chức.
Dẫn đến những Tiên Tôn tham gia trận đấu cũng không phải là Tiên Tôn có thực lực mạnh nhất. Đây cũng là nguyên nhân mà triều đình muốn chiêu hiền nạp sĩ. Nếu ai cũng có thể thuận tiện đi đảm nhiệm chức Đại thống lĩnh thì còn chiêu hiền cái rắm, cứ phong cho toàn bộ Tiên Tôn trong dân gian chức Đại thống lĩnh, để cho bọn họ lãnh binh đi đánh nhau không phải là được rồi hay sao?
Mấu chốt là, những Tiên Tôn này thật sự không hề chừa cho một chút mặt mũi, không cần thăng quan tiến chức, còn chạy theo con đường tiên nhân, chỉ cần nhà không hủy, quốc gia không vong thì bọn họ cũng không thèm quan tâm.
Do đó, phía triều đình lại càng cảm thấy bất đắc dĩ.
Sau khi trận chung kết chấm dứt, vợ chồng Diệp Thiên trở thành quán quân của tổ hợp thanh niên, được sắc phong làm Công Tước là một chuyện. Tiếp đó Lâm Bá Thiên ở tổ hợp lão niên xếp hạng nhất, được sắc phong làm Công Tước là một chuyện. Tin này nhanh chóng lan truyền rộng khắp hoàng triều Kim Võ, dẫn tới chấn động thật lớn!
“Quá mạnh mẽ! Hai tổ hợp đài chủ của thành Ninh Châu quá mạnh mẽ, toàn bộ đều đạt quán quân, thành chủ thành Ninh Châu thật đúng là có mặt mũi!”
“Diệp Thiên này không phải là người, ngay cả thành chủ thành Bá Châu cũng bị anh ta dùng một quyền đánh rớt xuống lôi đài, lứa tuổi này, tu vi này đủ để nhập vào sử sách, lưu danh trăm triệu thế hệ!”
“Trẻ tuổi như vậy đã được phong làm Công Tước, đảm nhiệm chức Đại thống lĩnh, có thể nói là có một không hai. Vợ chồng Diệp Thiên rất có mặt mũi, tôi cũng muốn đi đầu quân dưới trướng của anh ta!”
“...”
Toàn bộ hoàng triều Kim Võ xôn xao nghị luận.
Đặc biệt là dân chúng thành Ninh Châu, khi biết được tin này cũng có chỗ vinh quang, ở trên đường phố châm ngòi đốt pháo, vừa múa vừa hát, vì vợ chồng Diệp Thiên chúc mừng.
Lúc này, ở phủ An Ninh công chúa, Hoàng triều Kim Khoát.
“Tức chết tôi! Thật sự tức chết tôi mà!”
Sau khi Mục Linh Hy biết được tin này, tức giận đến mức ngực thở phập phồng, đứng lại dậm chân, sắp sửa bùng nổ.
“Diệp Thiên chết tiệt, gạt đi lần đầu tiên của bổn cung, lại còn không chịu làm phò mã của bổn cung, đi làm Đại thống lĩnh cho hoàng triều Kim Võ. Nếu như đến Hoàng triều Kim Khoát, chẳng lẽ phụ hoàng tôi còn có thể bạc đãi anh sao?”
Cô ta cực kỳ nổi điên, sau đó nằm lì ra ở trên giường, ô ô khóc lên.
“Đàn ông không có ai tốt cả, lúc ở trên giường thì khen ngợi tôi đủ kiểu, nói tôi chỗ này đẹp, chỗ kia lớn, dáng vẻ như hận không thể ăn sạch tôi, khiến cho tôi có cảm giác anh ta cực kỳ thích tôi, vậy mà...”
“Hừ, xong chuyện rồi lập tức coi tôi trở thành rác rưởi mà đi nơi khác. Thật là đáng giận, hy vọng bổn cung không mang thai, nếu thật sự mang đứa nhỏ của anh, tôi nhất định sẽ bóp chết anh, thật sự đáng giận mà!”
Kết quả cô ta vừa dứt lời...
“Ọe!”
Trong bụng cảm giác hơi quay cuồng, liên tục nôn khan vài đợt khiến cho cô ta sợ hãi.
“Không lẽ bổn cung thật sự mang thai đứa nhỏ rồi sao?”
Nghĩ vậy, cô ta cảm thấy sợ hãi, vội vã đi tìm thái y bắt mạch.
Thái y xem mạch xong, sắc mặt ngưng trọng nói: “An Ninh công chúa, không phải cô đã từng phát sinh quan hệ với đàn ông chứ?”
Mục Linh Hy gật gật đầu.
“Có chuyện xấu kia.”
Thái y nói: “Người còn chưa có xuất giá đã mang thai đứa nhỏ, chuyện này nếu để cho bệ hạ biết, khó tránh khỏi long nhan phẫn nộ...”
“Hu hu... Vậy phải làm sao bây giờ đây thái y?”
Mục Linh Hy bị dọa sợ đến phát khóc.
Thái y ngẫm nghĩ, nói: “Nếu không thì... tôi mở một phương thuốc cho An Ninh công chúa, phá bỏ đứa nhỏ này đi được không?”
“Không được!”
Mục Linh Hy thở phì phò nói: “Đây là bổn cung và Diệp... là đứa nhỏ của bổn cung, làm sao có thể phá bỏ?”
“Tôi cảnh cáo ông, không được nói ra ngoài, nếu như nói ra thì tôi sẽ giết ông, có nghe rõ hay không?”
Thái y gật gật đầu, yếu ớt hỏi: “Thế bây giờ công chúa chuẩn bị làm gì đây?”
“Bây giờ còn có thể làm sao nữa, lấy lí do bế quan tu luyện đi sinh con, sau khi sinh hạ cục cưng xong thì bí mật nuôi dưỡng.”
Mục Linh Hy thở phì phò, nói thầm trong tim: “Diệp Thiên chết tiệt, chờ tôi sinh cục cưng xong, lập tức viết thư cho anh. Nếu như anh không tới Hoàng triều Kim Khoát của tôi làm phò mã, tôi lập tức bóp chết đứa nhỏ của anh!”
Một năm rưỡi sau, tại phủ Diệp Quốc Công.
“Tôn thượng, thuộc hạ đã huấn luyện xong một tỷ đại quân, không biết liệu khi nào thì có thể ra chiến trận đánh nhau được?”
Lâm Bá Thiên bước vào phủ nha của Diệp Thiên, hai người vừa đối ẩm vừa trò chuyện.
“Huấn luyện xong là được rồi.”
Diệp Thiên nhấp một ngụm rượu, nói: “Diệp Thần Diệp Hy đang nghĩ giúp tôi phải làm như thế nào mới có thể dẫn phát châm ngòi chiến tranh, chờ đại quân huấn luyện xong sẽ dùng những thứ này đi châm ngòi gây chiến!”
“Ngòi nổ gì?”
Lâm Bá Thiên nghi hoặc hỏi.
Diệp Thiên cười cười, buông chén rượu nói: “Đi, chúng ta đi bố trí ngòi nổ!”
Dứt lời, anh dẫn theo Lâm Bá Thiên rời khỏi phủ Quốc Công, đi tới mảnh đất ngay khu vực biên giới giữa Hoàng triều Kim Khoát và hoàng triều Kim Võ.
“Tôn thượng, chúng ta đến chỗ này để làm gì?”
Lâm Bá Thiên khó hiểu hỏi.
Diệp Thiên cười xấu xa, gọi Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm ra, nói:
“Trời giáng thần kiếm, cho hoàng triều Kim Võ thấy được điềm lành qua khí tượng. Nếu như Hoàng triều Kim Khoát muốn có được thanh kiếm này thì phải đánh vào lãnh địa hoàng triều Kim Võ, trận chiến này không phải đã có thể khởi động rồi hay sao?”
“Đúng vậy!”
Lâm Bá Thiên ha ha cười: “Phu nhân thật sự là thông minh, thất phu vô tội, hoài bích có tội. hoàng triều Kim Võ xuất hiện thần binh trời giáng, Hoàng triều Kim Khoát không đỏ mắt mới là lạ, không lo không nhấc lên nổi chiến tranh!”
“Ha ha!”
Diệp Thiên ngửa đầu cười, quăng Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm ra, cùng Lâm Bá Thiên thối lui đến vị trí xa xa bên cạnh.
Tiếp theo, lập tức nhìn thấy cự kiếm bên cạnh từ trên trời giáng xuống, cắm xuống bề mặt đất.
Chỉ thấy thanh thần kiếm kia cao ước chừng trăm vạn trượng, cao ngất lên tận tầng mây, chiếu sáng mười chín châu lục.
Trong nháy mắt đã khiến cho mấy trăm tỷ dân cư kinh động, từ khắp nơi chạy tới chỗ đang có hồng quang phát ra.
Khi nhìn thấy là một thanh cự kiếm, tất cả những người chạy tới lập tức chấn động.
“Trời ạ, làm sao lại xuất hiện thanh kiếm này?”
“Kiếm này thật sự rực rỡ đến lóa mắt! Lẽ nào thần binh do trời giáng xuống chính là chỉ cái này?”
“Kim Võ Hoàng Triều chúng ta hơn một năm trước xuất hiện nhân tài thiên tuyển là Diệp Thiên và nữ nhân thiên tuyển Diệp Thần Diệp Hy. Bây giờ lại tiếp tục xuất hiện trời giáng thần binh, đây có phải là ông trời đang muốn cải biến tiết tấu triều đình hoàng triều Kim Võ hay không?”
“...”
Việc này nhanh chóng được truyền âm ra ngoài, toàn bộ Tử Hà Tinh đều biết, khiến cho cả Tử Hà Tinh chấn động, ngay cả triều đình của Ngũ Đại Hoàng Triều cũng bị kinh động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.