"Đừng! Anh đừng xé khăn che mặt của tôi, anh buông tôi ra, đồ khốn kiếp!"
Nghe Diệp Thiên nói muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ta, công chúa xoay đầu qua một bên, hét lên thật to, muốn thoát ra, nhưng lại có một khí trận vô hình giam giữ cô ta, khiến cô ta khó cử động.
"Cô không cho tôi xé, tôi càng muốn xé."
Diệp Thiên cười, vươn tay về phía miếng vải đen trên mặt công chúa, dùng lực kéo một cái, miếng vải đen bị kéo xuống, một khuôn mặt xinh đẹp ngay lập tức hiện lên trong đáy mắt Diệp Thiên.
"Huhu... tên khốn kiếp nhà anh..."
Khăn che mặt bị xé, công chúa khóc không ra nước mắt, một dáng vẻ không muốn gặp người khác, sau đó gân cổ hét lên: "Chú ơi, cứu con! Mau cứu con!"
Chỉ là cô ta không biết, Diệp Thiên đã mở một trận pháp cách âm, cho dù la rách cổ họng người bên ngoài cũng không nghe thấy.
"Cô là cậu Mục đấy à."
Diệp Thiên giả vờ không hiểu, cười xấu xa nói: "Nếu không phải đè lên cậu Mục, tôi vẫn thật sự không biết cơ ngực của cậu Mục cường tráng như vậy, chắc là tập luyện không ít ha?"
Công chúa nghe xong thì ngây ngẩn cả người.
Anh ta vẫn cho rằng mình là nam à?
Nghĩ đến đây, cô ta hừ một tiếng: "Tôi cảnh cáo anh Diệp Bắc Minh, cơ ngực của tôi rất cường tráng, sức lực rất mạnh, anh còn không buông tôi ra, cẩn thận tôi một chưởng đánh chết anh!"
"Vậy à?"
Diệp Thiên cười xấu xa: "Vậy để tôi nhìn thử xem, cơ ngực của cậu cường tráng thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046827/chuong-1162.html