Chương trước
Chương sau

Vào lúc này, toàn bộ Thiên Thủy thành bị bao trùm trong một vụ nổ mạnh, ngay lập tức bao phủ tất cả tiếng nghị luận trước đó.
Người dân vốn dĩ muốn biết danh tính của người đàn ông mặc đồ đen, nhưng thậm chí còn không kịp phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã bị sóng xung kích đánh nát ra thành từng mảnh, ngay cả thần hồn cũng bị cuốn đi, chết thảm!
Sau một khoảng thời gian ngắn, vụ nổ dừng lại.
Thiên Thủy thành vốn rất sôi động và sống động, trong phút chốc đã trở thành một đống hoang tàn, tất cả còn lại chỉ là đống đổ nát. Gần như không nhìn thấy một bóng người.
Toàn bộ thành phố gần như bị phá hủy, và có ít nhất 90% sinh mạng đã thiệt mạng vì vụ nổ.
Gần như mọi người đều đã ra đi!
Thật là bi thảm!
Có thể nói là nhìn thấy mà đau lòng, thảm thương đến nỗi không nỡ nhìn!
"Ba ơi! Ba ơi!"
Đột nhiên thấy một bé gái mang theo ánh sáng rực rỡ, cưỡi một con quái vật lạ, đang khóc lóc thảm thiết trong đống đổ nát, giống như một đứa trẻ bị lạc trong sa mạc, không tìm được đường về nhà.
Khụ khụ...
Dần dần, hàng loạt tiếng ho khan vang lên trong đống đổ nát.
Ngay sau đó, một nhóm các bóng người leo ra khỏi đống đổ nát.
Trèo ra khỏi đống đổ nát trước tiên là Minh Thiên Tiên đế, người đầy bùn đất ngơ ngác liếc nhìn xung quanh, vương miện bị thổi bay, tóc bạc phơ, trông giống như một người tị nạn trong nạn đói. Trông chẳng ra sao.
"Người đâu? Tất cả trưởng lão của ta đâu? Tâm phúc* của ta đâu? Bọn họ ở đâu? Trả lời ta mau! Các người hãy trả lời ta!"
*Tâm phúc: là người thân cận, luôn ở bên cạnh hầu hạ trung thành
Minh Thiên Tiên đế liếc mắt nhìn xung quanh, lại mắng một tiếng, có chút bối rối.
Hắn mang theo gần một nửa số quân tinh nhuệ của Minh Thiên Giáo, nếu bọn họ đều đã chết, vậy tổn thất của Minh Thiên Giáo là quá khủng khiếp!
Nhưng ngay sau đó, có một giọng nói phản hồi lại hắn.
"Thiên Đế, thần đến rồi!"
Ngay sau đó, một âm thanh rất lớn trả lời lại vang lên.
"Thiên Đế, thần đang bị thương!"
"Thưa Thiên Đế, thần không sao, pháp bảo thân thể bị bể một chút nên thần mới bị thương chút ít, Thiên Đế ngài không sao chứ?"
"Thiên Đế, thần bị bom đánh đến choáng váng, đến giờ đầu óc ong ong!"
"..."
Nghe thấy tiếng trả lời, rồi nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc từ mọi hướng đang tiến tới gần, Minh Thiên Tiên đế vốn dĩ đang lo lắng, cuối cùng cũng yên tâm.
“Đại trưởng lão, nhanh chóng tính toán số lượng thương vong!” Minh Thiên Tiên đế lo lắng nói, tuy rằng nhìn thấy rất nhiều người ở đây, nhưng so với số người mà hắn mang theo thì đã ít hơn.
"Vâng thưa Tiên đế!"
Đại trưởng lão đáp lại và hét lớn: "Đến đây! Những người còn sống đến đây hết đi! Ai bị thương thì hét lên!"
Sau khi làm xong một số thống kê, đại trưởng lão nghiêm mặt nói: "Thiên Đế, ngoại trừ một vài cấp độ Viên mãn bị phá huỷ, còn pháp bảo được bảo vệ chặt chẽ nên chỉ bị phá hủy tám phần, cũng không bị thương. Điên Phong đều bị thương nhẹ, còn vết thương của vài người bên Đại Thành lại cực kỳ nghiêm trọng. "
"Về phần Thiên Thủy thành, nó gần như đã bị phá hủy toàn bộ. Tôi sợ rằng ít nhất 800 tỷ người đã bị thương vong bởi vụ nổ này, tổn thất rất nặng nề, thưa Tiên đế!"
Cuối cùng, đại trưởng lão nghẹn ngào nói.
Minh Thiên Tiên đế nắm chặt tay, ánh mắt đỏ chót như có thể chảy ra máu.
“Đúng vậy.” Vị trưởng lão khác nói thêm: “Thái thượng trưởng lão đang ở trung tâm của vụ nổ. Toàn bộ pháp bảo bảo vệ cơ thể bị nổ tung thành từng mảnh, khiến cho ông ta bị thương nhẹ. Ông ta rất buồn vì ma khí bị phá huỷ, thậm chí ông ta còn ngồi sang một bên khóc nức nở. "
"Đáng ghét! Người áo đen quá đáng ghét!"
Minh Thiên Tiên đế cả giận kêu lên: "Người mặc đồ đen ở nơi nào? Có bị nổ tung không? Còn Lỗ Bình Vương thì sao? Còn sống hay đã chết?"
“Thưa Tiên đế!” Đại trưởng lão nói: “Người mặc đồ đen và Lỗ Bình Vương đã mất tích rồi, hiện tại đang có người đi tìm rồi.”
"Tuy nhiên, có vẻ các thái thượng trưởng lão đã bị thương. Vương Lục Bình không có đủ pháp bảo, nên hơn phân nửa là bị thương nặng đến mức hôn mê."
Minh Thiên Tiên đế nghe được lời này thì hận ý lại càng thêm điên cuồng!
Sự tổn thất này là quá nặng nề!
Bao nhiêu pháp bảo để bảo vệ cơ thể thì đều đã bị nổ tung, qua bao nhiêu nhà tinh luyện, cả mấy ngàn năm nó và bao nhiêu lần thất bại mới tạo ra được nó!
Thế mà nó lại bị nổ tung như thế!
Thậm chí có rất nhiều người dân đã chết và Thiên Thủy thành cũng bị phá hủy, làm sao mà hắn có thể không cảm thấy khó chịu?
May mắn thay, hắn phản ứng đủ nhanh và giải phóng khí của mình kịp thời để hòa nhập với pháp bảo. Tuy rằng bị nổ tung, nhưng pháp bảo phòng ngự cũng không bị phá huỷ, nếu không tổn thất sẽ còn lớn hơn!
"Tiên đế, ngài nhìn kìa!"
Đại trưởng lão chỉ tay vào hư không, thiên địa bảo giám tỏa ra thần quang chín màu, cùng 720 viên ngọc quý, nói: "Đây dường như là thiên địa bảo giám của Lão ma Diệp."
Minh Thiên Tiên đế nhìn qua, đột nhiên nhíu mày.
"Quả nhiên là thiên địa bảo giám!"
Nhưng ngay sau đó, hắn khó hiểu nói: "Thiên địa bảo giám do Lão ma Diệp chế tạo ra. Tuy chỉ là mãn cấp pháp bảo, nhưng lực công kích cũng khá uy lực, nhưng ta chưa từng nghe nói qua về nó, cũng như chưa từng nhìn thấy thứ này nổ tung!"
"Khi Lão ma Diệp vượt qua cơn đại họa, ta và sáu vị Tiên đế khác sẽ cùng nhau oanh tạc Lão ma Diệp. Ông ta tấn công chúng ta bằng thiên địa bảo giám, nhưng nó cũng không làm chúng ta nổ tung."
“Thật sự không có nổ.” Đại trưởng lão gật đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: “Hồi đó ở Bắc Minh Giáo đã xảy ra một vụ nổ, thương vong rất nhiều. Chẳng lẽ cũng do thứ này gây ra? Vì Lão ma Diệp sợ sẽ bị thứ này làm nổ tung nên để tăng tốc độ rơi xuống thiên kiếp, nên lúc đó cũng không cho thiên địa bảo giám nổ? "
Minh Thiên Tiên đế gật đầu: "Cũng có thể."
Hít!
Nhưng ngay sau đó hắn hít một hơi: "Nhưng người mặc đồ đen làm sao có thể có được thiên địa bảo giám?"
Đại trưởng lão sửng sốt, buột miệng nói: "Chẳng lẽ đó là Lão ma Diệp sao?"
“Không thể!” Minh Thiên Tiên đế lắc đầu: “Cái chết của Lão ma Diệp đã được ta và sáu vị Tiên đế chứng kiến. Chắc chắn ông ta sẽ không còn sống!”
Nói về điều này, Minh Thiên Tiên đế lại trầm ngâm nói: "Có vẻ như vậy. Người mặc đồ đen thực sự được chỉ định bởi một vị Tiên đế nào đó. Ngày đó, Lão ma Diệp rơi xuống, pháp bảo thần binh bị rơi vào trong hư không và bị xé nát bởi kim tiên lôi kiếp. Sau đó bọn ta đã cử người đến thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ để tìm kiếm, nhưng mọi cố gắng của bọn ta đều không có kết quả."
"Hẳn là một vị nào đó Tiên đế phái đi nhận tìm tới thiên địa bảo giám, cho nên để cho người áo đen có cơ hội làm loạn, tạo nên từng trận nổ kia, chính là thiên địa bảo giám này bạo phát thôi."
Đại trưởng lão gật đầu: "Vật này thật sự là chuyện tốt, sớm muộn gì Tiên đế cũng sẽ đồng ý."
Khi nghe thấy lời này, Minh Thiên Tiên đế lập tức thúc giục tiên pháp thu thập nó.
Kết quả là lại có một vụ nổ khác. Minh Thiên Tiên đế và Đại trưởng lão lại tiếp tục chấn động.
Thiên địa bảo giám là sự kết hợp giữa Thiên tủy thạch và Địa tuỷ thạch, khi tháo ngọc ra sẽ gây ra phản ứng nổ, nhưng sau khi nổ thì năng lượng được giải phóng, sau khi chạm vào sẽ gây ra nổ, năng lượng cũng không lớn lắm nhưng nó vẫn khá kinh người, có thể đánh lui Tiên đế, ít nhất là tiên tôn cấp thấp có thể nổ chết mà không có hộ thể pháp bảo hộ.
Minh Thiên Tiên đế cau mày, sau đó lại thúc giục tiên pháp nhận lấy. Tuy nhiên nó lại gây ra một vụ nổ nhỏ.
"Kỳ quái, chúng ta làm sao thu thập thứ này đây?"
Minh Thiên Tiên đế rất khó hiểu.
Đúng lúc này, một tiếng hét truyền đến.
"Thiên Đế! Đã tìm thấy Lỗ Bình Vương và người đàn ông mặc đồ đen!"
Nghe vậy, Minh Thiên Tiên đế lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Hắn nhìn thấy máu của Lỗ Bình Vương vương vãi sau vụ đánh bom, ông ta ngã rạp xuống đất như một người chết.
Dưới Lỗ Bình Vương là một người mặc đồ đen đang bị đè xuống, anh ta nằm trên mặt đất, máu thấm qua tấm vải đen che mặt, ho khan liên tục, rõ ràng là anh ta bị thương nặng vì vụ nổ.
"Tất cả đều bị tổn thương như thế này. Ngươi vẫn đang bảo vệ linh hồn bằng thần thức của mình khỏi ta. Ngươi thực sự trung thành với chủ nhân của mình. Ngươi thực sự không muốn tiết lộ danh tính của chủ nhân mình."
Minh Thiên Tiên đế cười nhạo nói: "Nhưng đến lúc này ngươi cũng đừng mơ đến việc có thể che giấu đi. Với thương thế của ngươi hiện tại, không thể giấu được nữa."
Sau đó, Minh Thiên Tiên đế phất tay, Lỗ Bình Vương bị nhấc lên, sau đó hắn sẽ dùng phương thức tiên pháp để nâng mặt nạ của Diệp Thiên lên.
Đúng lúc này, một luồng sáng phát lên.
"Hử?"
Minh Thiên Tiên đế cau mày. Một nắm đấm đánh ra tạo ra nhiều ánh hào quang rực rỡ.
Trong khoảnh khắc, nắm đấm đánh cào cái bóng với tốc độ ánh sáng.
Không có tiếng nổ.
Khi bóng của nắm tay chạm vào ánh sáng, nó giống như bong bóng vỡ ra, lập tức hóa thành hư vô.
"Có chuyện gì vậy?"
Minh Thiên Tiên đế đã bị sốc.
Lúc này, ánh sáng rơi xuống đất. Hắn nhìn thấy một con quái vật với một cô gái đang ngồi trên lưng. Ngay khi cô gái vừa đáp xuống đất, cô hét lên một tiếng cha, rồi cúi người và kéo người đàn ông mặc đồ đen về phía sau con thú.
Ngay sau đó. Con quái vật bay lên trời và chuẩn bị bay đi.
"Muốn chạy ư! Không được!"
Vừa có ý nghĩ, Minh Thiên Tiên đế lập tức bắt được cô gái tóc vàng mắt đỏ gầm rú bên trong, nhưng không thể để cho cô chạy thoát.
"Cứ tưởng là cao thủ nào, hóa ra cô là con gái của Thất khiếu linh lung tâm. Hèn gì sức mạnh từ nắm đấm của tôi không thể rút lui."
Minh Thiên Tiên đế nhìn Đoá Đoá nói.
Đoá Đoá không để ý tới Minh Thiên Tiên đế, mà là ôm Diệp Thiên từ phía sau, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Ba, ba có khỏe không?"
Diệp Thiên yếu ớt trả lời: "Cũng may là ba chỉ bị thương nhẹ do đánh bom."
Hắn không có pháp bảo bảo vệ đã thế lại còn ở trung tâm vụ nổ, may là được Lỗ Bình Vương làm hậu thuẫn, nếu không thì thân thể nhất định sẽ bị nổ tung.
"Thật tốt."
Đoá Đoá nghe vậy thì đã an tâm hơn rất nhiều.
Lúc này, Minh Thiên Tiên đế nói: "Với thân thể Tương Tư của Thất Tinh Tinh Tú, ngươi có thể ẩn nấp một thời gian. Khi Tương Vương biến mất, ta có hàng ngàn cách để giết ngươi."
"Cho nên, ngươi nên nói thật xem chủ nhân của ngươi là ai, kẻo con gái của ngươi phải chết theo ngươi."
Diệp Thiên quét mắt nhìn xung quanh, một đám Minh Thiên Giáo đã vây quanh hắn, bọn họ còn đang bị mắc kẹt trong ma pháp trận, nhất định sẽ không chạy được.
Danh tính sớm muộn gì cũng bị lộ.
Chẳng qua là Đóa Đóa...
Hắn sợ sẽ làm con gái bị tổn thương bởi chính mình.
“Con gái ngớ ngẩn, thật sự con không nên đến cứu ba.” Diệp Thiên cười khổ.
Đoá Đoá bật khóc nói: "Nếu ba mất đi, Đoá Đoá không muốn sống nữa, nên Đoá Đoá phải ở bên ba, cho dù khi ba chết thì con cũng phải ở bên ba.”
Ặc!
Diệp Thiên than thở trong lòng.
"Haha!"
Minh Thiên Tiên đế cười nói: "Tình nghĩ cha con tình cảm như vậy, tại sao phải ngu xuẩn mà làm cho con gái của mình chết?"
"Chỉ cần ngươi nói cho ta biết kẻ nào đứng sau, ta sẽ không giết cha con ngươi!"
Diệp Thiên cân nhắc một hồi, định thương lượng với Minh Thiên Đế để Đoá Đoá đi.
Ngay sau đó.
Rầm!
Xuất hiện những tiếng ồn rất lớn.
Đối diện với Minh Thiên Tiên đế, lại xuất hiện một người áo đen, tên đó tung ra một quả đấm nặng nề và nghiền nát hắn một cách thô bạo.
Thấy vậy, Minh Thiên Tiên đế kinh ngạc kêu lên:
“Tam trưởng lão và tứ trưởng lão, cẩn thận phía sau, mau cút đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.