Chương trước
Chương sau

Lại nói về Diệp Thiên.
Dưới sự bắt tay tấn công của Thiện Thanh Vương, Thái Thượng Trưởng Lão của Chân Võ Giáo và Lỗ Bình Vương, mặc dù Diệp Thiên có thể đối phó, nhưng có vẻ rất khó khăn!
Anh biết rất rõ rằng thời gian trì hoãn càng lâu thì càng nguy hiểm cho anh!
Một khi quân tiếp viện đến, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
“Vương Lục Bình, ông kéo chân hắn, để tôi ra tay xử lý hắn!”
Thiện Thanh Vương đột nhiên hét lên.
Không tung ra đại chiêu. Còn không bằng phải xử lý hắn, ngộ nhỡ để kẻ áo đen chạy mất, vậy thì công cốc rồi!
Tất nhiên, Lỗ Bình Vương hiểu điều này, ông ta lập tức đáp trả, cầm chùy và tung ra một cuộc tấn công dữ dội vào Diệp Thiên.
Thiện Thanh Vương nhân cơ hội lui sang một bên, ném trường kiếm trong tay vào không gian, tay kết chỉ quyết, hô lớn:
“Kiếm Phá Cửu Tiêu!”
Khi vừa dứt lời, dưới sự duy trì của Tiên pháp của ông ta, bỗng thấy thanh kiếm ông ta ném lên không trung đứng thẳng lên. Thân kiếm nhanh chóng to ra và dài ra, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ trên bầu trời, sau đó hóa thành chín thanh kiếm khổng lồ giống hệt nhau, xếp thành một hàng, mỗi thanh đều mang theo uy lực kinh thiên động địa hủy diệt, khiến người ta có cảm giác chỉ cần lấy một thanh ra cũng có thể chém đứt ngôi sao.
“Haha!”
Thiện Thanh Vương lùi lại, mặc dù Lỗ Bình Vương bị trấn áp, nhưng thực lực chênh lệch không lớn lắm, ông ta cũng không yếu như vậy, chưa kể đến tám đoạn pháp bảo hộ thể trên người, cộng thêm tu vi của ông ta, Diệp Thiên khó có thể xuyên qua được, mà khi thấy đại chiêu của Thiện Thanh Vương sắp hoàn thành, ông ta không nhịn được cười.
“Kẻ áo đen, ngươi sẽ không nhảy ngót được bao lâu đâu, chờ bị đại chiêu của Thái Thượng Trưởng Lão tấn công đi, chúng ta sẽ xé rách cái mặt nạ của ngươi, khiến ngươi lộ bộ mặt thật, hahaha!”
Vương Lục Bình cười phá lên, trong lòng vô cùng dâng trào, như thể trong giây tiếp theo, ông ta có thể nhìn thấy bộ mặt thật của kẻ áo đen!
“Xem ra kẻ áo đen không lâu nữa sẽ bại lộ thân phận!”
“Mau đánh bị thương kẻ áo đen, xé vải đen che mặt. Tôi rất tò mò về thân phận của hắn!”
“Mười hai năm! Thân phận của kẻ áo đen đã làm phiền tôi mười hai năm rồi! Cuối cùng tôi cũng có thể biết được thân phận của hắn!”
“Mau tấn công hắn đi! Tấn công hắn đi! Tôi nóng lòng muốn biết kẻ áo đen là ai!”
“...”
Những tu sĩ đứng bên ngoài nhà họ Ngô hóng chuyện, từng người một đều rất phấn khích, thậm chí còn kích động hơn những fan hâm mộ bóng đá gấp nghìn lần!
Tất cả đều nóng lòng chờ đợi danh tính của kẻ áo đen được tiết lộ.
Họ muốn biết kẻ áo đen là ai!
“Chết tiệt, xem ra nếu không dùng Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, lần nay sợ phải chôn thây ở đây rồi!”
Thấy tình hình không ổn, Diệp Thiên nghĩ thầm.
Đương nhiên anh biết uy lực của chiêu Kiếm Phá Cửu Tiêu này của Thiện Thanh vương, với tu vi của Thiện Thanh Vương mà thi triển chiêu này, nếu anh không có pháp bảo hộ thể cao cấp để phòng ngự, tuy sẽ không giết được anh, nhưng sẽ khiển anh thiệt hại nghiêm trọng là không thể tránh khỏi.
Vốn dĩ anh đối phó hai người này đã là rất khó, một khi bị thương, thì việc bị bại lộ thân phận và bị giết chết cũng không còn xa nữa.
Vì thế, anh lập tức tránh sang một bên.
“Haha!”
Lỗ Bình Vương cười nhạo: “Muốn ngăn cản Thái Thượng Trưởng Lão thi triển đại chiêu sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Nói xong, Lỗ Bình Vương giơ cây chùy của mình lên. Nhảy lên và tấn công mạnh mẽ vào Diệp Thiên.
Đúng lúc này, Vô Thượng Bát Đoạn Thần Binh trong tay Diệp Thiên biến mất, sau đó một thanh kiếm toàn thân màu đỏ tươi tỏa ra khí thế hủy diệt được anh cầm chặt trên tay, dưới sự gia trì của tiên pháp hắn, dưới sự duy trì của tiên pháp của anh, thân kiếm nhanh chóng bành trướng, những hoa văn huyền ảo trên thân kiếm càng ngày càng lớn.
Thoạt nhìn, toàn bộ Thành phố Thiên Thủy nổ tung trong tích tắc!
“Trời ơi! Tôi không nhìn lầm chứ! Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm? Đây là thần binh mãn cấp vô thượng do Lão ma Diệp tạo ra năm đó?”
“Trời đất ơi! Kẻ áo đen này không lẽ là lão ma Diệp sao? Làm sao lại có thần binh vô thượng Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm do Lão ma Diệp tạo ra năm đó chứ!”
“Hồi đó lão ma Diệp rơi độ Thiên Kiếp thất bại, pháp bảo thần binh vô thượng của ông ta, không phải bị rơi vào không gian hư vô do thiên kiếp phá vỡ trong lúc cơ thể ông ta phát nổ rồi sao? Bảy vị Tiên Đế đều phái người đi tìm, không hề có tin tức, tại sao Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm lại rơi vào trong tay kẻ áo đen?”
“Vậy kẻ áo đen này là ai? Cảnh tượng Lão ma Diệp độ thiên kiếp thất bại đã được nhiều người nhìn thấy. Đó không phải là Lão ma Diệp, phải không?”
“...”
Trong một lúc, tất cả mọi người đều bàng hoàng!
Ngoài ra danh tính của kẻ áo đen càng khiến mọi người thêm tò mò!
“Cái này...”
Lỗ Bình Vương còn kinh ngạc hơn!
Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm là thần binh vô thượng mãn cấp, không cần nói đến kẻ áo đen là ai, chỉ riêng thực lực của hắn cũng có thể đánh thắng ông ta, lại còn thêm thần binh vô thượng mãn cấp trên tay, thế này thì thừa sức nghiền nát ông ta rồi còn gì!
Nghĩ đến đây, cả người ông ta cảm thấy không tốt, trên không trung lập tức dừng lại, không dám công kích kẻ áo đen.
Lúc này, Diệp Thiên hét lên:
“Trảm!”
Khi vừa dứt lời, anh hai tay cầm kiếm, không có tung ra đại chiêu, chỉ dựa vào sức mạnh toàn thân, đột ngột chém ra nhát kiếm này.
“Mau tránh đi!”
Thiện Thanh vương kinh hãi hô lớn.
Nhưng giọng ông ta vừa vang lên.
Vì Lỗ Bình Vương đã đến gần Diệp Thiên, không có thời gian để né tránh, thanh kiếm của Diệp Thiên đã bị chém vào chùy của ông ta ngay lập tức.
Ầm!
Có một tiếng động lớn, Vô Thượng Bát Đoạn Thần Binh Lang Nha bổng lập tức bị cắt thành nhiều mảnh.
Mà thanh Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm sau đó đánh đến đầu của Lỗ Bình Vương.
Bùm!
Có một tiếng động lớn khác.
Pháp bảo hộ thể bát đoạn của Lỗ Bình Vương cũng bị nghiền nát dưới thanh kiếm đáng sợ này ngay lập tức.
Ầm!
Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm chém vào đầu Lỗ Bình Vương.
Chỉ riêng nhát kiếm này đã phá vỡ hai món Vô Thượng Bát Đoạn thần binh pháp bảo. Uy lực đột nhiên giảm đi, không cắt xuyên qua đạo thân Lỗ Bình Vương.
Nhưng thanh kiếm này chém vào đầu Lỗ Bình Vương như đấm một phát vào đầu Lỗ Bình Vương, thấy thân hình của Lỗ Bình Vương giảm xuống nhanh chóng, đột nhiên dậm chân xuống đất.
Bùm!
Mặt đất bị ông ta rung chuyển dữ dội, phần lớn ngôi nhà của nhà họ Ngô cũng bị động đất làm sập.
“Kinh khủng! Thật kinh khủng!”
Lỗ Bình Vương giậm chân xuống đất, ngẩng đầu nhìn kẻ áo đen trong khoảng không, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và kinh hãi.
Trong giây đầu tiên, ông ta vẫn có thể chiến đấu với Diệp Thiên mấy chục hiệp mà không phân thắng bại, ngay giây tiếp theo đã bị hủy diệt thần binh pháp bảo, đồng thời cũng bị đánh bại thảm hại.
Khoảng cách này đúng là quá lớn!
Phải biết, Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm là thần binh mãn cấp, có sức tấn công cực cao. Ngoài ra, sức mạnh của Diệp Thiên còn cao hơn cả Lỗ Bình Vương, dùng Bát Đoạn thần binh mà không phải pháp bảo của anh, mà lại chọn dùng Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm là có thể phá vỡ.”
Bởi vì công kích của Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm cực kỳ mãnh liệt, còn cao hơn đa số thần binh mãn cấp, cộng thêm sự gia trì của tiên pháp của Diệp Thiên, khi đấu với đối thủ cùng đẳng cấp tu vi, có thể dễ dàng kém đứt Bát Đoạn Pháp bảo thần binh của đối thủ như chém bùn, khí thế không gì ngăn cản được!
Đúng vào lúc này, Thiện Thanh Vương hoàn thành tuyệt kỹ của mình.
“Giết!”
Kèm theo đó là tiếng hét lớn của ông ta.
Ngay tức khắc!
Chín thanh cự kiếm Khai Thiên rơi xuống như một hàng rào, chém về phía Diệp Thiên.
Tốc độ rất nhanh!
Uy áp vô cùng khủng bố!
Khiến Diệp Thiên khó thoát khỏi đòn này, anh lập tức nâng Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm lên trên đầu.
Giây tiếp theo!
Bùm bùm bùm bùm!
Chín thanh kiếm khổng lồ chém vào Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, tạo ra một tiếng nổ chói tai, tác động kinh hoàng kết hợp với sức mạnh nổ tung khiến Diệp Thiên nhanh chóng rơi xuống.
Ầm!
Anh cũng dùng chân đạp xuống đất, làm rung chuyển tất cả những công trình còn lại trong nhà họ Ngô.
Người của họ Ngô trong lúc ba người đại chiến vừa rồi đã mở ra cổng pháp trận rời khỏi nhà họ Ngô, nếu không thì thương vong sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Thật nguy hiểm!”
Diệp Thiên trong lòng thầm kinh ngạc.
Nếu không phải triệu hồi Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm để chặn sự tấn công của đại chiêu này, với Bát đoạn thần binh ban đầu, anh nhất định sẽ bị nghiền nát dưới chiêu thức này, anh không có pháp bảo hộ thể, trúng chiêu này chắc chắn cơ thể bị chém trọng thương, tuy không chết nhưng đạo thể bị phá vỡ, khó lành trong một thời gian ngắn, đến lúc đó họ có vô vàn cách phá hủy đạo thể của anh, thần hồn cũng bị bạo lộ ra ngoài.
“Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại cầm Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm?”
Thiện Thanh Vương ngưng trọng, nhìn người áo đen hỏi, vẻ mặt cực kỳ sa sầm.
Tung đại chiêu cũng không tổn thương được hắn, sau đó, hắn lại cầm trong tay Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, chưa nói tới đả thương hắn, ông ta sợ rằng đánh không lại hắn!
“Ông chỉ cần biết là phải mở pháp trận ra, có lẽ tôi sẽ tha cho cái mạng chó của ông, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Diệp Thiên lạnh lùng nói.
Pháp trận này không phải do một sớm một chiều hình thành mà được sắp xếp nhiều năm nên phòng ngự cực cao, khó có thể đột phá trong thời gian ngắn.
“Hahaha!”
Thiện Thanh Vương ngẩng đầu cười nói: “Ngươi cho rằng ngươi như vậy đã khiến bần đạo sợ sao? Nói thật với ngươi, viện binh của chúng tôi sắp tới rồi. Với tu vi của ngươi, căn bản không thể đánh bại bần đạo trong thời gian ngắn. Đợi quân tiếp viện đến, ngươi nhất định sẽ chết chắc!”
Diệp Thiên liếc mắt, bắt đầu ra tay.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng cảm thán.
“Trời ơi! Nhìn kìa! Minh Thiên Tiên Đế tự mình cưỡi Long Liễn đến đối phó kẻ áo đen!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.