“Haha.”
Nghe được Vũ Thành Vương nói, Diệp Thiên cười hỏi: “Tôi thật sự rất tò mò, trong tưởng tượng của anh tôi là ai? Nghe có vẻ chắc chắn vậy?”
“Hả?”
Vũ Thành Vương đột nhiên cau mày khi nghe thấy điều này.
Giọng nói này, giống như chưa từng nghe qua, hoàn toàn không giống giọng nói của Đông Phương Mục mà Tiên Đế đã nói, mà hoàn toàn giống giọng nói của một người trẻ tuổi.
Trước khi Đông Phương Mục chưa đi theo Diệp Bắc Minh, anh ta biết ông ta và biết rất rõ giọng nói của Đông Phương Mục, nhưng giọng nói của người đàn ông mặc đồ đen hoàn toàn không phải là giọng của Đông Phương Mục.
“Không thể nào.”
Vũ Thành Vương lắc đầu: “Anh không dám hiện nguyên hình, có nghĩa không muốn người ta biết thân phận, cho nên nhất định là cố ý đổi giọng điệu.”
Nói đến đây, vẻ mặt Vũ Thành Vương lạnh lùng. Anh ta lấy ra thần khí bát đoạn, lạnh lùng chỉ vào Diệp Thiên: “Cởi mặt nạ ra, Đông Phương Mục, đừng để cho bản vương ra tay lột mặt nạ, sẽ làm cho ông xấu hổ.”
“Cái gì! Quốc trượng gia?”
Hai vị phó tướng phía sau Diệp Thiên nghe được lời này. Đột nhiên ngạc nhiên và nhìn nhau.
Sau đó cả hai người đều nhìn bóng lưng của Diệp Thiên, nhíu mày.
Dường như không phải là bóng dáng của quốc trượng gia.
Quốc trược gia không cao như vậy, và cũng cao ngạo hơn ông ta, nhìn cũng không giống ông ta một chút nào.
Tất nhiên. Đây chỉ là suy đoán của bọn họ, dù sao tu sĩ muốn thay đổi bộ dáng rất dễ dàng, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046779/chuong-1114.html