Chương trước
Chương sau

“Trời ạ, ai đã làm vậy, tất cả năm mươi ba gia tộc luyện khí hàng đầu của Tử Vi Tinh đều bị tiêu diệt trong ba ngày, thật quá tàn nhẫn!”
“Mấu chốt là không ai biết là ai làm. Hung thủ đến rồi đi không dấu vết. Đây nhất định là cao thủ, ít nhất cũng là Thái Hư viên mãn!”
“Kể từ khi phủ Thành Chủ của Ninh Thiên Thành bị phá hủy, những điều kỳ lạ vẫn tiếp tục xảy ra. Nhiều tu sĩ ở Trụy Tiên Nhai đã nổ tung và chết, và cũng có nhiều tu sĩ bị chết ở Dong Tiên Hồ. Trong ba ngày qua, rất nhiều gia tộc luyện khí đều phải chịu thảm cảnh. Thật là rối loạn!”
“Có phải thật sự là tàn dư của Bắc Minh Giáo như lời đồn đại không? Nếu là như vậy, e rằng hai ngày nữa ngày tế lễ của lão ma Diệp sẽ rất phiền phức!”
Toàn bộ Tử Vi Tinh bị cuốn vào một làn sóng thảo luận.
Nhiều gia tộc luyện khí sợ hãi bị giết. Đều trốn vào các giáo phái lớn để tìm nơi ẩn náu.
Vì vậy, các giáo phái lớn cũng đã phát động một cuộc thảo luận sôi nổi về vấn đề này.
Chân Võ Giáo.
Vẻ mặt Thái Hòa Tiên Đế nghiêm trang nói: “Kể từ khi phủ Thành Chủ của Ninh Thiên Thành bị phá hủy một tháng trước. Những điều kỳ lạ vẫn tiếp diễn ra.”
“Lần này toàn bộ năm mươi ba gia tộc luyện khí của Tử Vi Tinh đều bị tiêu diệt. Chân Võ Giáo của chúng ta có chín gia tộc bị diệt, là số lượng lớn nhất trong bảy giáo lớn. Có thể miêu tả là một tổn thất nặng nề.”
“Để trả lời vấn đề này. Mọi người nghĩ gì?”
Mọi người ở Chân Võ Giáo đứng lên.
“Thưa Tiên Đế.”
Một cựu binh đứng lên nói: “Theo ý của tôi, nếu là do tàn dư của Bắc Minh Giáo làm, hai ngày sau, đến ngày tế lễ Diệp Bắc Minh, sẽ có hành động lớn hơn nữa.”
“Từ hơn năm mươi gia tộc luyên khí đã bị phá hủy, tất cả pháp bảo và thần khí cấp vô thượng đều bị cướp đi. Không lấy đồ dưới vô thượng. Không khó để nhận ra. Tàn dư của Bắc Minh Giáo có khá nhiều Tiên Tôn. Pháp bảo và thần khí là để phân phát cho họ.”
“Vì vậy vì lý do an toàn, phải đặt lệnh giới nghiêm ở Ninh Thiên Thành, quân đội cẩn trọng canh giữ Ninh Thiên Thành, cấm không cho bất cứ ai ra vào, nếu có kẻ gian xâm nhập như tàn dư của Bắc Minh Giáo trực tiếp giết chết, để tránh rằng ngày tế lễ của Diệp Bắc Minh. Sẽ gây ra thương vong nặng nề cho Ninh Thiên Thành!”
Nhiều người cho rằng điều đó có lý.
“Tiên Đế. Tôi không nghĩ như vậy!”
Một lão già đứng lên nói: “Bắc Minh Giáo đã bị tiêu diệt hơn ngàn năm, đúng là còn sót lại tàn dư, nhưng sau khi bảy giáo lớn tiêu diệt cũng không còn lại bao nhiêu, mấy chục năm nay cũng không làm nên chuyện gì.”
“Vì vậy tôi cho rằng chuỗi sự việc này có thể không phải do tàn dư của Bắc Minh Giáo làm, mà là do một thế lực nào đó hoặc một thế lực bên ngoài, bởi vì trong tàn dư của Bắc Minh Giáo, không có nhiều Tiên Tôn, nên không phải cần thiết lấy nhiều vũ pháp bảo thần khí vô thượng như vậy?”
Cũng có người cho rằng điều đó có lý.
“Tuy nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng là những tàn dư của Bắc Minh Giáo. Khả năng mượn sức một số Tiên Tôn làm loạn.” Cựu binh nói.
“Tiên Tôn không phải ngu ngốc, sẽ làm việc cho tàn dư sao? Khi Diệp Bắc Minh còn sống, anh ta chiêu mộ Tiên Tôn khắp nơi gia nhập Bắc Minh Giáo, đãi ngộ rất hào phóng. Cũng không có nhiều Tiên Tôn tham gia, và những tàn dư thì sao có thể nhờ cậy được Tiên Tôn, nếu Tiên Tôn mà ngốc như vậy thì làm sao mà lên được Tiên Tôn?” Các cựu binh nói lại.
“Cái này...” Cựu chiến binh kia không nói nên lời.
Vì vậy, Tiên Đế nhìn về phía lão già và hỏi: "Theo ý kiến của tướng quân đế quốc Y Trụ, hai ngày nữa là ngày tế lễ của Diệp Bắc Minh nên đối phó như thế nào?”
“Thưa Tiên Đế.” Tướng quân đế quốc Y Trụ nói: “Tôi nghĩ là không cần phô trương. Cũng không nên điều binh niêm phong thành, động tĩnh quá lớn. tàn dư của Bắc Minh Giáo sẽ không đến, chúng ta cũng không biết điều này có liên quan gì đến tàn dư Bắc Minh Giáo không?”
“Vì vậy, tôi đề nghị rằng vào ngày tế lễ của Diệp Bắc Minh, hãy để Vũ Thành Vương nhìn chằm chằm vào khu vực Bắc Minh Giáo một cách bí mật, và khi những tàn dư của Bắc Minh phái bắt đầu bày tỏ lòng kính trọng với Diệp Bắc Minh. Hãy giết tất cả chúng. Nếu không có cao thủ, có nghĩa là những sự việc gần đây không liên quan gì đến bọn chúng.”
"Không thử thì không biết. Phải thử mới biết được.”
Thái Hòa Tiên Đế gật đầu, nghĩ cũng có lý.
“Tiên Đế!.” Cựu binh kia nói: “Phương pháp này của tướng quân đế quốc Y Trụ rất hay, nhưng chúng ta phải cử một số cao thủ bí mật đi theo. Trong trường hợp tàn dư của Bắc Minh Giáo có cao thủ, điều đó có thể gây bất lợi cho Vũ Thành Vương.”
“Không cần !”Vị lão tướng lập tức phủ quyết: “Từ việc gần đây hơn năm mươi gia tộc luyện khí bị phá hủy, đều là gia tộc luyện khí không có Tiên Tôn viên mãn, còn gia tộc luyện khí có Tiên Tôn viên mãn, không có gia tộc nào bị tiêu diệt.”
“Cho nên tu vi của hung thủ nhiều nhất là Tiên Tôn viên mãn nhập môn. Tu vi trung kỳ của Vũ Thành Vương nhất định có thể đánh chết hắn. Nếu như phái thêm cao thủ, nhất định sẽ bị tàn dư của Bắc Minh Giáo phát hiện, và không tế lễ Diệp Bắc Minh nữa thì hỏng bét.”
“Tôi đồng ý với lời của tướng quân đế quốc Y Trụ!”
“Tôi cũng đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Mọi người hầu hết đều đồng ý.
“Được rồi.” Thái Hòa Tiên Đế đập bàn biểu quyết: “Vậy thì hãy làm theo lời tướng quân đế quốc Y Trụ nói. Thực sự, tôi không tin rằng có một cao thủ như vậy trong tàn dư của Bắc Minh Giáo. Nếu có thì có một người, đó là bố vợ của Diệp Bắc Minh, Đông Phương Mục.”
“Hồi đó, trừ Diệp Bắc Minh ở Bắc Minh Giáo ra, tu vi của ông ta là cao nhất, Thái Hư hậu kỳ bình cảnh, có lẽ là sau khi đạt viên mãn rồi mới quay lại gây sóng gió.”
"Thực lực của Vũ Thành Vương ở đó, nếu dám gây hỗn loạn trong hai ngày sau, chắc chắn sẽ bị giết. Nếu không dám gây hỗn loạn, thì thông báo cho các Tiên Đế khác và đăng ảnh chân dung của Đông Phương Mục, truy nã toàn bộ Tử Vi Tinh!”
“Vâng!”
Mọi người ngay lập tức đứng lên.
“Một câu nói của Tiên Đế thật sự đánh thức người đang mơ, một câu nói này đã nói ra nghi hoặc trong lòng chúng tôi. Không cần nói cũng biết, hẳn là tên khốn khiếp Đông Phương Mục kia làm loạn!”
"Những gì Tiên Đế nói, tôi cũng nghĩ là do Đông Phương Mục làm. Trong số tàn dư của Bắc Minh Giáo, ông ta là người duy nhất có đủ sức mạnh để phá hủy phủ Thành Chủ của Ninh Thiên Thành!”
“Hừm, Đông Phương Mục, tên chó chết này, hai ngày nữa là ngày tế lễ của Diệp Bắc Minh, nếu ông ta dám xông lên, Vũ Thành Vương nhất định có thể chặt đầu chó của ông ta!”
Một số Tiên Đế khác cũng đang nói chuyện với người của mình về chuyện các gia tộc luyện khí bị tiêu diệt.
Cực Đạo Giáo. Cung Tiên Đế.
“Quân sư, tàn dư của Bắc Minh Giáo càng ngày càng ngang ngược, ông nghĩ như thế nào?”
Tiên Đế Đạo Quang vừa chơi cờ vừa cố ý hỏi quân sư.
“Haha.” Quân sư bình tĩnh cười. Ông ta ấn vào một quân cờ nói: “Nếu Đạo Quang Tiên Đế nói như vậy, tôi cũng không giấu. Đúng như Tiên Đế đã nói, tôi cũng hy vọng những tàn dư của Bắc Minh Giáo có thể làm nên một việc lớn.”
“Quân sư nói như vậy, ông không sợ chém đầu sao?” Tiên Đế Đạo Quang cười hỏi.
Quân sư giễu cợt: “Nếu như tôi sợ hãi, tôi lại đến Cực Đạo Giáo sao?”
Tiên Đế Đạo Quang liếc nhìn chỉ quân sư và nói với một nụ cười: “Tôi chỉ nói đùa với quân sư thôi. Quân sư không nghĩ rằng là do tàn dư của Bắc Minh Giáo gây nên. Ông có thể nó cho tôi biết lý do không?”
“Hai ngày nữa Tiên Đế sẽ biết.” Quân sư nhàn nhạt nói: “Hai ngày sau, nếu phát hiện Ninh Thiên Thành đã giết một lượng lớn tàn dư của Bắc Minh Giáo, hung thủ đã phá hủy phủ Thành Chủ Ninh Thiên Thành là trong số đó, mọi chuyện sau đó cũng đều do Bắc Minh Giáo gây nên.”
“Nếu tin tức là tàn dư của Bắc Minh Giáo đã đánh bại Vũ Thành Vương. Đó không phải là tàn dư của Bắc Minh Giáo, mà là vị Tiên Đế còn sót lại sau trăm năm kia lợi dụng tàn dư của Bắc Minh Giáo.”
Tiên Đế Đạo Quang nhíu mày: “Vì sao nếu Vũ Thành Vương bại thì lại không phải là do tàn dư của Bắc Minh Giáo. Căn cứ là gì?”
Quân sư mỉm cười: “Hồi đó, ở Bắc Minh Giáo, ngoài Diệp Bắc Minh bị các người giết chết, còn có một Tiên Tôn viên mãn thứ hai không?”
“Không có.” Tiên Đế Đạo Quang lắc đầu.
“Không có là đúng rồi.” Quân sư nói: “Bắc Minh Giáo đã bị tiêu diệt ngàn năm, trong tàn dư của Bắc Minh Giáo, vẫn có thể tu luyện ra một cao thủ còn mạnh hơn Vũ Thành Vương viên mãn trung kỳ sao?”
“Sẽ có một Tiên Tôn viên mãn trung kỳ dấn thân vào tàn dư của Bắc Minh Giáo sao?”
Tiên Đế Đạo Quang im lặng.
Thật lâu sau, ông ta mới gật đầu nói: "Quân sư nói có lý. Hai ngày nữa chúng ta chờ xem kết quả sẽ như thế nào.”
Hai ngày sau.
Ninh Thiên Thành.
Ban đêm.
“Đêm nay đừng đi chơi, tôi đi ra ngoài thì cắt đứt chân tôi đi!”
“Đóng cửa hàng đi, đêm nay đừng ra ngoài chạy lung tung.”
“Thưa ngài, thực xin lỗi, tối nay không đón khách, xin mời trở lại hôm khác!”
Cho dù đó là một ngôi nhà, một cửa hàng hay một nhà chứa, khi mặt trời lặn, tất cả đều bắt đầu đóng cửa.
Vốn là Ninh Thiên Thành nhộn nhịp vào ban ngày, khi màn đêm buông xuống, đường phố im lặng không tiếng động.
Với dân số hàng tỷ người, giờ phút này ra đường không thấy ai, vô số gia đình cửa đóng then cài, tắt đèn, tòa thành chìm trong bóng tối, mang đến cho người ta cảm giác u ám đến rợn người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.