Đóa Đóa đang lo lắng!
Bố vẫn chưa ra, nếu viện binh đến thì phải làm sao?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đóa Đóa, Tô Mộ Bạch cười dữ tợn hơn: “Không ngờ cô lại là thất khiếu linh lung tâm. Khi con súc vật kia bị giết, ánh hào quang trên người cô biến mất. Xem sư phụ tôi lấy thất khiếu linh lung tâm của cô đi luyện đan như nào!”
“Hahaha!”
Anh ta vười to, đắc thắng nói: "Trong sáu ngày qua, cô đã có vô số cơ hội giết tôi, nhưng lại không giết tôi, còn muốn chờ ông bố đã chết của cô đi lên giết tôi.”
“suy nghĩ của cô thật kỳ quặc, bố cô dưới kia chắc chắn đã chết rồi, cô đã bỏ qua thời điểm tốt nhất giết tôi. Cô không còn cơ hội, không bao giờ còn cơ hội, hahaha!”
Phổi Đóa Đóa như muốn nổ tung khi cô nghe thấy vậy, cô nghiến răng và hét lên: “Kim Mao, đừng đuổi theo lão già đấy nữa, giết chết đệ tử của ông ta và những Tiên Tôn khó chịu này!”
Dù sao thì Tô Mộ Bạch cũng đã gọi viện binh rồi, giết anh ta hay không giết cũng có kết quả như nhau, giết anh ta thì tốt hơn, nếu không giết anh ta, viện binh sẽ không ngừng tới.
“Gào!”
Xích Nhãn Kim Mao Hống gầm lên đáp lại, xoay người lập tức không đuổi theo bát trưởng lão nữa. Lao về phía Tô Mộ Bạch.
“Con mẹ nó!”
Tô Mộ Bạch sợ đến mức trợn mắt, hét lên: “ Sư phụ cứu con! Cứu con với!”
Anh ta thậm chí còn không có dũng khí chạy, thậm chí sư phụ còn phải dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046774/chuong-1109.html