Vừa rơi xuống Trụy Tiên Nhai, gió thấu đến xương, tựa như một con dao chém Diệp Thiên hàng ngàn mũi. Anh không mang theo pháp bảo để bảo vệ cơ thể, anh hoàn toàn tự bảo vệ cơ thể mình, quần áo của anh bị cắt nát, và những vết máu trên người anh khi bị cắt bởi cơn gió, nhìn mà ghê người. Nhưng vẫn có thể cố gắng chống lại được. Vì vậy, Diệp Thiên đã sử dụng Ti Thiên Quyết và bắt đầu hấp thụ gió để cải thiện. Và trên vách đá. “Người này, không thể ngờ được. Nhảy xuống vách núi để luyện kỹ năng thuộc tính gió, đúng là liều lĩnh!” “Anh ta tưởng mình là một Thái Hư Cảnh viên mãn sao? Dám nhảy xuống Trụy Tiên Nhai, không biết sống chết!” "Còn trẻ như vậy, tu vi chắc còn ít, nhảy xuống dưới chắc chắn sẽ chết, tôi đoán hẳn là người từ một ngôi sao phụ cận qua, không biết sự lợi hại của Trụy Tiên Nhai.” Nhiều người đã ngừng tu luyện và bắt đầu bàn tán. Đóa Đóa không lo lắng cho bố mình, bởi vì bố của cô là một Thái Hư Cảnh viên mãn Tiên Tôn. Hơn nữa, bố cô mạnh mẽ như vậy, làm sao mà chỉ rơi xuống Trụy Tiên Nhai đã có thể giết bố cô chứ? Kể từ đó, cô bỏ qua những lời chế giễu xung quanh mình, và nhắm mắt lại để chuẩn bị tu luyện Ti Thiên Quyết. Đúng lúc này, một thanh niên mặc áo gấm bước đến bên Đóa Đóa. Anh ta cười nói: “Cô gái, người vừa nhảy xuống là ai vậy?” Khi Đóa Đóa bị quấy rầy, cô đã mở mắt và trả lời: "Đó là bố tôi.” “Bố cô còn trẻ như vậy, con của anh ta đã lớn như vậy, lại còn là một người đẹp nữa.” Khi người đàn ông trẻ tuổi mặc áo gấm nói, một vệt tham lam xuất hiện ở khóe miệng anh ta. Đóa Đóa trông rất tinh tế và xinh đẹp, với vẻ ngoài xinh đẹp, cộng thêm cô là thất khiếu linh lung tâm, nên có một sức hút mạnh mẽ đối với người khác. Một số tu sĩ có năng lực tự chủ rất mạnh, dù cho rằng họ rất xinh đẹp nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, cũng giống như người bình thường, khi nhìn thấy người đẹp trên đường, họ sẽ đánh giá cao hơn sau vài lần, số ít người sẽ không. kiểm soát được khi họ nhìn thấy phụ nữ đẹp. Không dám đến gần nói chuyện Nhưng vẫn có một số rất ít người cho rằng mình xuất sắc và luôn cho rằng mình hấp dẫn, phụ nữ phải chủ động ôm lấy anh ta và bắt chuyện khi gặp phụ nữ xinh đẹp. Chàng trai trẻ mặc áo gấm này thuộc loại đó. “Hừm.” Đóa Đóa đã rất khó chịu khi nhìn thấy bộ dạng tham lam của anh ta. Không phản ứng gì nữa. Nhưng nụ cười của chàng trai trẻ mặc áo gấm cứng lại. Anh ta đẹp trai và cuốn hút là vậy, những ai được khen mà không nở nụ cười ngạy ngùng với anh ta chứ? Vậy mà cô gái này lại coi thường anh ta, còn hừ anh ta nữa sao? Thú vị! Anh ta phải chinh phục cô gái này! Nghĩ đến đây, thanh niên mặc áo gấm cười nói: “Cô gái, cô đến từ hành tinh phụ cận sao?” Hành tinh phụ thuộc có ba mươi sáu hành tinh ở chung quanh thế giới Tinh Hà trong trung tâm vũ trụ. Đóa Đóa không trả lời. Thanh niên áo gấm không hề xấu hổ, tiếp tục cười nói: “Tôi biết, cô thật là một cô gái xinh đẹp, ở hành tinh phụ cận có phải có rất nhiều người theo đuổi đúng không?” “Nhưng cô không biết tôi, làm sao có thể đem sự vĩ đại của tôi so sánh với bọn họ được?” Đóa Đóa khó chịu và không thể yên lặng tu luyện, vì vậy cô nói: “Vậy thì hãy nói cho tôi biết anh vĩ đại thế nào đi. Nếu tôi nghĩ rằng anh không vĩ đại, vậy đừng làm phiền tôi và luyện tập kỹ năng thuộc tính gió của anh đi được không?” “Được!” Người thanh niên mỉm cười tự tin và nói: "Không giấu cô, tôi là đệ tử của bát trưởng lão của Huyền Thiên Giáo. Tôi tên là Tô Mộ Bạch. Tôi là một trong những nhân tài trong hàng trăm nghìn đệ tử. Mới tám mươi nghìn tuổi đã bước vào Thiên Huyền Cảnh, ngay cả Hạo Thiên Tiên Đế cũng bảo tôi là một thiên tài, có tiềm năng của Diệp Bắc Minh năm đó.” “Nhìn toàn bộ Tử Vi Tinh, chỉ có một số ít người dưới một trăm nghìn tuổi có thể vượt qua tôi.” “Hơn nữa, nhà họ Tô của tôi cũng là một trong mười gia tộc lớn hàng đầu ở Huyền Thiên Giáo.” “Cô nói xem tôi có vĩ đại không?” Không đợi Đóa Đóa mở miệng. “Ồ!” Mấy tu sĩ nữ xung quanh la hét chạy tới, từng người nhìn về phía Tô Mộ Bạch liếc mắt một cái, giống như là một người phụ nữ hâm mộ nhìn thấy thần tượng, cực kỳ kích động. “Anh là Tô Mộ Bạch của Huyền Thiên Giáo sao? Ngưỡng mộ đã lâu, anh thực sự không chỉ xuất sắc, còn đẹp trai nữa!” “Tô Mộ Bạch, vừa rồi tôi nhìn thấy anh, tôi nghĩ anh quá đẹp trai, nhưng tôi không dám quấy rầy khi thấy anh đang tu luyện, trước kia tôi cũng không biết anh là Tô Mộ Bạch, hiện tại mới biết. Thực sự. Nó làm tôi ngạc nhiên quá!” “Tô Mộ Bạch, thuộc tính gió anh tu luyện bao lâu rồi. Kết thúc luyện tập, có thể ăn cơm tối cùng tôi không, thậm chí là...anh biết rồi đấy.” Một nhóm nữ tu sĩ nói với anh ta, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ. “Đứng sang một bên đi. Tôi không có hứng thú với các cô.” Tô Mộ Bạch giận dữ vẫy tay áo. Đột nhiên, các nữ tu sĩ bước sang một bên vì mất mát, nhưng mắt họ vẫn hướng về Tô Mộ Bạch, thật vinh dự khi bị người đàn ông đẹp trai và tiềm năng này coi thường. “Haha.” Tô Mộ Bạch cười đắc thắng, nhìn Đóa Đóa và hỏi: “Cô đã xem chưa? Họ biết tên tôi và họ đều phát cuồng vì điều đó. Điều đó cho thấy tôi tốt như thế nào. Không biết cô gái có nghĩ rằng tôi đủ vĩ đại rồi không?” “Bình thường thôi.” Đóa Đóa nhẹ giọng nói: “Tuy rằng anh so với nhiều người hơn rất nhiều, nhưng cũng đừng so với Bắc Minh Tiên Đế, anh không bằng một sợi tóc của Bắc Minh Tiên Đế.” Sau khi nói xong, Đóa Đóa nhắm mắt lại. Và khuôn mặt của Tô Mộ Bạch đen lại. Có phải anh ta không hơn Diệp Bắc Minh, nhưng anh ta thậm chí còn không bằng sợi tóc của Diệp Bắc Minh sao? Người phụ nữ này đả kích người khác như vậy sao? Một nhóm nữ tu sĩ thậm chí còn tức giận hơn khi nghe những lời của Đóa Đóa. "Con khốn này, cô có quyền gì nói với Tô công tử như vậy hả?” “Còn nói là bình thường. Ánh mắt đồ khốn nhà cô cũng cao quá rồi đó, Tô công tử đến gần và nói chuyện với cô đã là phúc đức nhà cô rồi. Đừng không biết xấu hổ!” “Mở miệng là lại Bắc Minh Tiên Đế, tôi cực kỳ nghi ngờ cô chính là tàn dư của Bắc Minh Giáo!” Tô Mộ Bạch rất tức giận, sau khi nghe thấy sự bất mãn của một nhóm nữ tu sĩ, anh ta chợt nhận ra mình có lý do để cưỡng bức người phụ nữ này. Kết quả là, anh ta không còn cười híp mắt nữa, mà lạnh lùng hét lên: “Tôi hỏi cô, cô có phải là tàn dư của Bắc Minh Giáo không?” Đóa Đóa tức giận đáp lại: “Chuyện này liên quan gì đến anh hả?” “Sao không có quan hệ?” Tô Mộ Bạch nghiêm nghị nói: “Mọi người đều bị tàn dư của Bắc Minh Giáo phá hoại. Nếu cô là tàn dư của Bắc Minh Giáo, các người phải chết!” “Anh có bằng chứng gì không?” Đóa Đóa không vui hỏi. “Hừm!” Một người nữ tu sĩ khịt mũi: “Chỉ cần dựa vào việc cô luôn mở miệng Bắc Minh Tiên Đế, điều đó chứng minh cô là tàn dư của Bắc Minh Giáo!” “KHông có nghĩa gì hết, tôi không thèm nói chuyện nhảm nhí với các người!” Đóa Đóa tức giận mặc kệ bọn họ. Tô Mộ Bạch chế nhạo: “Bây giờ chúng tôi nghi ngờ cô là tàn dư của Bắc Minh Giáo, phải đưa cô đi diều tra, nếu muốn chứng minh cô không phải là tàn dư của Bắc Minh Giáo, cô nói ‘Lão Ma Diệp chết chưa hết tội, tàn dư của Bắc Minh Giáo sẽ không có con cháu.' Sau đó chúng tôi sẽ gỡ những nghi ngờ của chúng tôi về cô.” Bất ngờ, Đóa Đóa bất ngờ đứng dậy và chửi bới Tô Mộ Bạch: “Anh mới chết chưa hết tội, anh mới không có con cháu!” Diệp Bắc Minh là bố của cô. Cũng là tàn dư trong lời nói của bọn họ, nói bố của cô rằng có chết chưa hết tội, không có con cháu, cô làm sao có thể nguôi giận. "Đồ đê tiện, còn dám mắng Tô công tử, thật là khốn kiếp!” Có một nữ tu sĩ muốn đứng ra bảo vệ cho Tô Mộ Bạch. Giành được sự ưu ái của Tô Mộ Bạch, cô ta đã ngay lập tức tát Đóa Đóa bằng một cái quạt. "Cô mới đê tiện! Cô mới đáng chết!” Đóa Đóa đã rất tức giận và đá vào nữ tu sĩ. Rầm! Nữ tu sĩ lãnh một đòn nặng vào bụng và bay ngược về phía Trụy Tiên Nhai, cô ta bị cơn gió kinh hoàng xé nát chỉ trong tích tắc. “Cái này..." Đột nhiên những nữ tu sĩ sững sờ! Nhưng rất nhanh. Tô Mộ Bạch tức giận: "Đồ đê tiện này, xem ra cô đúng thực sự là tàn dư của Bắc Minh Giáo. Hôm nay tôi phải bắt cô đi và sử dụng cực hình cho cô!” Khi lời nói rơi xuống, anh ta đưa tay ra. Hướng đến vai Đóa Đóa. Anh ta muốn bắt về chơi đùa, chơi chán rồi thì giết, mỹ nhân xinh đẹp như vậy nếu không chơi thì giết nó thật sự là một người bạo lực! “Bỏ tay chó của anh ra!” Với một giọng nói lạnh lùng, Đóa Đóa đẩy tay Tô Mộ Bạch ra. Đột nhiên mọi người xung quanh đều bị sốc. “Cô gái này thật mạnh!” “Tô Mộ Bạch là một người mạnh mẽ của thế hệ trẻ. Mới tám mươi ngìn tuổi mà anh ta đạt tới Thiên Huyền Cảnh nhập môn. Cô ta có thể đẩy tay Tô Mộ Bạch ra. Có vẻ không đơn giản!” “Tô Mộ Bạch không có dùng sức, hay là cô gái này so với Tô Mộ Bạch còn mạnh hơn?” Nhiều người đàn ông và phụ nữ tụ tập xung quanh, người trẻ, người trung niên và người già, và đủ loại bàn luận rôm rả. Tô Mộ Bạch cũng kinh hoàng. Tuy rằng không dùng nhiều lực, nhưng anh ta vẫn dùng ít nhất năm phần lực lượng, với cơ bản tu vi của anh ta, năm phần lực lượng này dưới Tiên Vương cũng không chống được. Chẳng lẽ người phụ nữ này cũng là tiên vương sao? “Không thể nào!” Anh ta lắc đầu: “Tôi không tin là không thể bắt được cô!” Lời nói vừa rơi xuống, thúc dục tiên pháp trong cơ thể, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng vàng, anh ta ngang nhiên phát động công kích, tóm lấy lồng ngực không hề đặc biệt phồng lên của Đóa Đóa. Cho dù là ai, anh ta nghĩ rằng sẽ được biết bằng cách thăm dò này. “Mẹ kiếp!” Nhưng khi thấy Tô Mộ Bạch muốn xúc phạm cô, Đóa Đóa ngay lập tức tức giận, thúc giục tiên pháp, và một chưởng bằng lòng bàn tay vào không khí bay ra ngoài. Trong khoảnh khắc, một ánh sáng màu vàng hung hăng lao tới. “Trời ạ! Cô ta hóa ra là Tiên Vương!” Những người xung quanh choáng váng! “Không tốt!” Tô Mộ Bạch cảm giác được ánh sáng kia mang theo sức mạnh khiến anh ta không thể lay động, sắc mặt đột nhiên thay đổi dữ dội, cơ thể chợt chấn động, nhưng vẫn là bị ánh sáng đánh tới. “A!” Như thể bị đánh trúng bởi một con quái vật cấp cao nhất, toàn thân anh ta quay hàng chục lần trên không, trước khi rơi xuống đất, và xương bả vai trái của anh ta bị đập vỡ. Đôi mắt của những người có mặt bỗng chốc như vỡ òa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]