“Ông già, ông muốn cứu bọn họ sao?” Diệp Thiên không nể mặt, hét lên, đập phá tiệc cưới của con trai mình, làm ầm ĩ trong tông môn, làm sao có thể tha thứ cho bọn chúng. Phải chết! “Ông già này cũng rất tức giận, muốn giết chết bọn chúng, nhưng mà không được!” Vẻ mặt Huyền Cực Tiên Tôn cực kỳ nghiêm túc, chỉ vào Thiếu Thành Chủ, nói: “Cậu ta tự xưng là Thiếu Chủ, hẳn là con trai của Thành Chủ Ninh Thiên Thành. Vị Kim Giáp Thần Tướng này nhất định là hộ vệ của Ninh Thiên Thành đi theo.” “Như danh tính của họ, đều là người của phủ Thành Chủ. Nếu cậu giết chúng, phủ Thành Chủ sẽ biết tin tức về cái chết của họ.” "Khi đó, nếu phát hiện bọn họ đã đi tới trái đất và bị giết trên trái đất, khả năng sẽ mang quân đến cửa truyền tin tiến vào địa cầu.” “Bây giờ tu vi của cậu đã tăng, cậu lại đã thiết lập phong ấn, điều này rất khó để người khác tiến vào. Nhưng đừng quên, các cao thủ của Tử Vi Tinh giống như mây vậy. Có rất nhiều cao thủ thành thạo trong việc phá giải phong ấn, và họ chắc chắn có thể phá vỡ phong ấn để đi vào!” “Cho nên, cậu không thể vội vàng giết bọn chúng!” Huyền Cực Tiên Tôn đã cố gắng hết sức để can ngăn. Ông ta lo lắng về vụ giết người này. Sẽ gây ra tai họa ngập đầu. Khi đó, không chỉ Diệp Thiên phải chết mà đám trẻ ngoan ngoãn dễ thương của ông ta cũng phải chết, điều mà ông ta không muốn nhìn thấy. “Đúng! Ông ta nói rất đúng!” Thiếu Thành Chủ kia nghe thấy vậy, lập tức nhìn Diệp Thiên và nói: “Anh là Diệp Bắc Minh phải không? Anh không thể giết chúng tôi. Bố tôi được chính Thái Hòa Tiên Đế chỉ định làm thành chủ Thiên Diệu Thành, thống lĩnh tất cả quân đội quanh đó. Nếu anh giết tôi, bố biết tôi đã chết, hắn sẽ tìm ra đây, đến lúc đó anh sẽ đau khổ!” “Đe dọa tôi sao?”Diệp Thiên cười toe toét: "Thực sự là nghĩ tôi không dám giết người sao?” “Hừm!”Sùng Hổ Thần Tướng khịt mũi: “Tôi không tin đấy. Một khi giết chúng tôi, vị trí của anh sẽ lộ ra. Lúc đó thành chủ biết anh đã giết chúng tôi, và nhất định sẽ báo cáo với Thái Hoàng Tiên Đế, và cả bảy vị Tiên Đế đều biết. Đến lúc đấy Diệp Bắc Minh anh ẩn náu trên thế giới này kiểu gì?” “Hahaha!” Diệp Thiên nhếch mép nói: “Vô dụng, mặc kệ các người uy hiếp, dù sao các người cũng sẽ chết!” “Không được!” Huyền Cực Tiên Tôn tức giận quát: “Cậu muốn giết vợ con hả?” “Chẳng lẽ thả bọn chúng đi sao?” Diệp Thiên vặn lại. “Không!”Huyền Cực Tiên Tôn lắc đầu: “Nếu để họ đi, cậu sẽ chết nhanh hơn. Cậu phải bắt chúng và giam giữ lại. Chỉ bằng cách này, bài thần của chúng mới không bị phá vỡ, và cậu sẽ có đủ thời gian cho hôn lễ của con cái xong xuôi. Sau khi kết thúc hôn lễ thì mang toàn bộ tông môn rời khỏi địa cầu, nơi này không còn an toàn, tổ giam giữ người của Tử Vi Tinh, sớm muộn gì cũng sẽ có người đến đây, và tin tức cậu còn sống lại sẽ lộ ra ngoài, kiểu gì bảy vị Tiên Đế sẽ đến đây chém giết!” Diệp Thiên im lặng. Đây là một cách nhưng không hiệu quả, không thể rời khỏi trái đất. Bộ phận quân sự nói rằng nếu quân đội bị đánh bại, sẽ có một lối thoát bằng cách trở về trái đất. Vì vậy, trái đất phải không được lộ không thì con đường rút lui sẽ bị cắt đứt. “Chém tất cả.” Diệp Thiên đột nhiên hạ quyết tâm. “Cái này..." Quốc Trượng gia và Lâm Bá Thiên rất do dự, và một khi giết, hậu quả sẽ rất thảm khốc. “Cậu điên rồi!” Huyền Cực Tiên Tôn tức giận: “Tại sao không nghe lời khuyên của tôi, bắt buộc phải làm theo cảm tính như vậy chứ?” “Biện pháp của ông không thực hiện được!” Diệp Thiên hét lên. “Vậy cậu giết bọn chúng, có hiệu quả không? Cái này chỉ càng làm tăng tốc độ diệt vong của cậu mà thôi!” Huyền Cực Tiêng Tôn muốn bóp chết Diệp Thiên. Huân Nhi, Bảo Bảo, Đóa Đóa, Nữu Nữu, Quả Quả, Doanh Ngọc...đây là những đứa trẻ mà ông ta rất thích. Làm sao ông ta có thể chịu được khi nhìn họ, bởi sự kích động của Diệp Thiên lại khiến họ bị chết sao? “Ông già, ông sai rồi.” Giọng điệu Diệp Thiên chậm lại, nói: “Tôi biết ông có ý tốt cho tôi, không, tốt cho những đứa con của tôi, nhưng biện pháp của ông không hiệu quả, một khi làm theo những lời ông nói. Đám con tôi sẽ sống một cuộc sống chạy trốn, mà tôi không muốn điều đó xảy ra.” “Vậy cậu giết bọn họ đi, cậu có thể giải quyết vấn đề sao?” Huyền Cực Tiên Tôn bất đắc dĩ, ông ta phải phủ nhận Diệp Thiên nói đúng, làm như vậy chỉ giải quyết được tình trạng khẩn cấp tạm thời, không thể giải quyết căn bản vấn đề. “Đúng vậy.” Diệp Thiên gật đầu, trịnh trọng nói: “Giết bọn chúng, giết chết Ninh Thiên Thành sẽ thì có thể bịt miệng lại.” “Đúng vậy!” Lâm Bá Thiên lập tức vui mừng: "Tôi đối với phương pháp này rất đồng ý! Chỉ cần tàn sát cả Ninh Thiên Thành, ai biết rằng họ đã đi đến trái đất chứ?” "Đã như vậy, con chó Thái Hòa kia sẽ chỉ phái người đi tìm kẻ sát nhân ở Tử Vi Tinh, chứ không phái người xuống trái đất để tìm kẻ sát nhân, sau đó sự việc sẽ không phải là đã được giải quyết sao?” Khi Thiếu Thành Chủ và những người khác nghe thấy điều này, nét mặt của họ thay đổi dữ dội. Nếu họ thực sự làm điều này, thì họ không chỉ chết, mà toàn bộ người dân Ninh Thiên Thành sẽ bị liên lụy theo, quan trọng là sau đó Tiên Đế cũng không biết tìm ai để trả thù cho họ. “Điên rồi! Cậu điên rồi!” Toàn thân Huyền Cực Tiên Tôn run lên: “Ninh Thiên Thành là một thành phố khổng lồ với dân số năm tỷ. Và cậu hồi xưa cũng là con dân của nơi đó. Sao cậu lại có thể đưa ra quyết định điên cuồng như vậy?” “Ai thống trị thì người đó không phải con dân, tại sao ông không nói bọn họ là con dân của Huyền Quang Tiên Đế?” Diệp Thiên vặn lại, sau đó nói: “Hơn nữa, để giữ bí mật, coi như giết hết thiên hạ thì sao chứ? Tôi sẽ không nể chuyên xưa mà thương hại cho năm tỷ người kia, mà để địa cầu gặp tai ương!” “Cậu...cậu... !” Huyền Cực Tiên Tôn không biết nói gì nữa, ông ta chỉ hận không thể bóp chết Diệp Thiên, lại để lại một con quỷ lớn như vậy! “Còn ngẩn người ra đây làm gì, giết hết bọn chúng!” Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng. “Vâng! Tôn Thượng!” Có biện pháp rồi, Lâm Bá Thiên và những người khác không do dự, và họ lần lượt chém đám người Thiếu Thành Chủ, chém loạn xạ, giết chết Thiếu Thành Chủ và những người khác. “Tai họa! Thực sự là tai họa!” Nhìn thấy Thiếu Thành Chủ và những người khác bị tiêu diệt, Huyền Cực Tiên Tôn biết rằng Diệp Thiên đã quyết định tàn sát Ninh Thiên Thành. Chợt thấy đau lòng. Năm tỷ mạng sống! Tại sao anh lại không thèm chớp mắt? “Haha!” Diệp Thiên lúc này mới cười đắc ý, chắp tay nói với những người có mặt: “Mọi người, thực xin lỗi, một đám ruồi hôi đến đây, khiến mọi người không vui vẻ, nhưng không thành vấn đề, ruồi hôi thối bị đập chết rồi, mọi người hãy ăn uống tiếp theo. Cứ ăn uống đi, những chuyện khác không cần lo lắng, Diệp Bắc Minh tôi ở địa cầu một ngày nào đó. Thì không có ai làm hại được địa cầu.” Nói đến đây, anh kêu gọi mọi người sắp xếp lại hàng trăm chiếc bàn, kê lại những chiếc bàn đã đập phá, anh không quên thúc giục ba cậu con trai: “Sao còn ngẩn người. Đưa cô dâu vào buồng tân hôn đi, cho dù trời sập thì bố cũng sẽ che cho. Bây giờ, không có gì liên quan đến các con nữa, nhanh lên.” “Vâng, thưa bố.” Bảo Bảo, Lạc Lạc và Hoàng Phỉ Tư Thần đều gật đầu và đưa cô dâu trở lại phòng tân hôn. “Các bà xã, chào hỏi khách khứa đi, anh đi cũng đừng lo lắng, thần bài của anh không vỡ nát, thì anh vẫn sống sót, sớm muộn gì cũng quay lại.” Diệp Thiên hét lên, dự định đem Phần Thiên Quyết và Ti Thiên Quyết luyện thành rồi trở về. Tần Liên Tâm lập tức nắm lấy tay Diệp Thiên, nói: “Anh phải chú ý an toàn. Nghe nói có rất nhiều cao thủ ở Tử Bi Tinh kia. Anh lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Một khi có người biết anh làm vậy, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Nói đến đây, cô cũng gọi Đóa Đóa lại và đẩy đến Diệp Thiên. Tiếp tục nói : “Đóa Đóa luôn là ngôi sao may mắn của anh, anh mang Đóa Đóa theo em mới yên tâm, cố trở về thật sớm, bọn em đều chờ anh.” “Đã hiểu, bà xã.” Diệp Thiên ôm Tần Liên Tâm vào trong lồng ngực, hài lòng nói: “Hãy lo việc nhà thật tốt. Thúc giục Bảo Bảo và Lạc Lạc nhanh để cho Huân Nhi và Thiên Phục mang thai. Khi anh trở về, anh phải được bế cháu trai của anh rồi đó, biết không?” “Hiểu rồi. Em sẽ thúc dụng bọn nó, nhưng anh, anh sắp có cháu, đừng mang đứa con nào của anh về nữa, kẻo cháu còn lớn hơn con của anh, sẽ làm loạn thế hệ.” Tần Liên Tâm đập lưng Diệp Thiên. . Diệp Thiên cười: “Anh nhớ rồi, sẽ không mang theo đứa nhỏ nào khi trở về, Doanh Ngọc, em phải chăm sóc thật tốt.” “Đó là con của em, tất nhiên em phải chăm sóc nó thật tốt và như Đóa Đóa đối xử tốt với con bé.” Tần Liên Tâm nói. Diệp Thiên hài lòng hôn cô một cái, sau đó buông cô ra, hét lớn: “Vào bàn ngồi uống rượu mừng đi. Tôi đi bàn chút việc. Mọi người ăn nuống thoải mái vào.” “Được!” Hàng trăm nghìn khách đã ngồi kín chỗ. Kể từ đó, dưới con mắt của các bà vợ, Diệp Thiên đã mang Đóa Đóa và cưỡi Xích Nhãn Kim Mao Hống rời đi. “Chờ một chút! Cậu chờ chút cho tôi!” Khi đến cửa truyền tin, Huyền Cực Tiên Tôn đuổi theo anh. “Đừng làm chậm thời gian của tôi, ông già, trở lại uống rượu đi.” Diệp Thiên sốt ruột nói. “Uống cái rắm, tôi không có tâm trạng uống.” Huyền Cực Tiên Tôn điên cuồng nói: “Diệp Thiên, nghiêm túc, đừng gây ra tội lỗi nữa, đừng tàn sát tất cả, chỉ cần có thể tiêu diệt được phủ Thành Chủ là được rồi. Như vậy cũng có thể bảo vệ bí mật, và tích chút phúc đức cho con cháu, coi như tôi xin cậu, được không?” “Được rồi, trở về đi, đừng làm chậm thời gian của tôi.” Diệp Thiên vẫy tay. “Giữ lời đấy.” Huyền Cực Tiên Tôn nói. “Hiểu rồi, hiểu rồi.” Diệp Thiên sốt ruột nói, dùng kiếm xuyên thủng phong ấn, nói: “Thiết lập phong ấn, chờ tu vi lên cao thì gia cố lại.” Sau khi nói xong, Xích Nhãn Kim Mao Hống nhảy vào cửa truyền tin và đến Tử Vi Tinh. Nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, Diệp Thiên không khỏi thở dài: “Sau một nghìn năm, cuối cùng mình cũng đã trở về chốn cũ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]